"Sao? Vừa nãy muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà bây giờ lại vội vàng đi đâu vậy?" Anh Trương nhìn thấy Bạch Diệc Phi muốn đi liền giơ tay vỗ vào bả vai của anh, vẻ mặt tràn đầy sự giễu cợt và chế nhạo: "Còn chưa bắt đầu đã rụt cổ rồi à?" Hai người đàn ông mặc đồng phục đã rời khỏi quán bar, lúc này Bạch Diệc Phi không cần phải e ngại việc gây sự chú ý, anh nói: "Cho mày ba giây để bỏ cái bàn tay bẩn thỉu ra!" "Con mẹ mày!" Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến Anh Trương tức tối cầm lấy chai rượu đập lên đầu của Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi giơ tay ra đỡ theo bản năng, chai rượu kia đập trúng cánh tay của anh liền vỡ vụn, những mảnh thủy tinh cùng rượu rơi tung tóe trên mặt đất. Anh Trương vênh váo nói: "Ở khu số 2 đường Bắc Đại này không có thằng ranh nào dám nói chuyện với tao như vậy? Con mẹ mày muốn chết có phải không?" Cô gái bên cạnh Bạch Diệc Phi trông thấy liền sợ xanh mắt mèo. Tiếng động bên này lớn đến mức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, bọn họ nhao nhao kéo nhau tới xem. Ngay cả tiếng nhạc trong quán bar cũng dừng lại. Bạch Diệc Phi mặt không biến sắc, lau vết rượu trên cánh tay rồi gạt những mảnh vụn thủy tinh, lạnh lùng nói: "Thật lãng phí". Dáng vẻ anh lạnh lùng vô cảm làm cho đám người có chút kinh ngạc. Anh Trương thấy vậy hừ lạnh một cái: "Con mẹ nó dám ở đây giả ngây giả ngô à? Tao nói cho mày biết, không có đứa nào có lá gan giả bộ ở trước mặt tao đâu!" "Tao vốn không muốn gây sự với mày", Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: "Nhưng xem ra giỡn chó, chó liếm mặt". "Mẹ kiếp...", Anh Trương cáu kỉnh, vừa nói vừa giơ nắm đấm về phía Bạch Diệc Phi. "Bịch!" Một tiếng động lớn vang lên, có một người ngã sõng soài trên mặt đất. Nhưng người ngã không phải Bạch Diệc Phi mà là Anh Trương. Tất cả mọi người đều không trông thấy Bạch Diệc Phi đã ra tay như thế nào. Đám đàn em của Anh Trương cực kỳ sửng sốt, mãi mới phản ứng lại được, có hai tên vội vã đỡ Anh Trương lên, những tên còn lại đều đi về phía của Bạch Diệc Phi. Tất cả bọn chúng, tên thì cầm gậy, tên thì cầm chai rượu, tên thì dùng tay không, chuẩn bị đánh nhau với Bạch Diệc Phi. "A!" Cô gái kia sợ tới mức hét lên, hai tay ôm lấy đầu không dám nhìn. Sau một hồi ẩu đả đánh lộn bỗng trở lên yên tĩnh. Cô gái ngập ngừng bỏ tay ra, sau đó trợn tròn mắt. Hơn chục tên đàn em đều nằm rạp trên mặt đất, bàn ghế ngổn ngang, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Những người khác cũng há hốc mồm kinh ngạc. Anh Trương và lũ đàn em đều ngã xuống, chỉ có Bạch Diệc Phi vẫn còn đứng đó, y hệt lúc trước khi anh ra tay. Bạch Diệc Phi hiện tại đã là cao thủ cao cấp, giải quyết lũ này đúng là dễ như ăn cháo. Bạch Diệc Phi quay người rời đi một cách dứt khoát. Mà cô gái kia sau khi hoàn hồn cũng lập tức đi theo. "Chú ơi, đợi tôi với!" Cô gái kia đã đuổi kịp Bạch Diệc Phi, trên tay vẫn còn cầm theo một đôi giày cao gót. Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến cô ta, chỉ lạnh lùng nói: "Cút!" Cô gái kia lẽo đẽo chạy theo Bạch Diệc Phi nói: "Hôm nay tôi thật sự cảm ơn chú đã cứu tôi!" Lúc này, hai người đàn ông mặc đồng phục đột nhiên đứng lại, mỗi người cầm một điếu thuốc đứng ở đó hút, Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, nghiêng người nép vào bức tường. Cô gái thấy vậy liền chạy theo nói: "Chú đẹp trai ơi, chú thật lợi hại, tôi mời chú bữa cơm để cảm ơn nhé". Bạch Diệc Phi vẫn không thèm để ý đến cô ta. Cô gái lại léo nhéo mãi không thôi: "Tôi nói thật mà, tôi muốn mời chú ăn cơm để cảm ơn chú". "Không cần", Bạch Diệc Phi vừa đưa mắt lên liền nhìn thấy hai người đàn ông kia đã đi xa, mặt không cảm xúc đáp một câu cụt lủn rồi vội vàng đuổi theo. Cô gái thấy vậy lại bám theo không chịu buông tha: "Tôi, đừng như thế mà, chú là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu chú không muốn ăn cơm thì để tôi dùng thân báo đáp nhé?" Bạch Diệc Phi cảm thấy cực kỳ phiền phức, anh xoay người trừng mắt lạnh lùng nói: "Cô dám đi theo tôi liền giết cô!" Nói xong anh liền vội vã đuổi theo hai người đàn ông mặc đồng phục ở phía trước. Còn cô gái bị lời nói và ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cho ngây người tại chỗ, không dám đuổi theo nữa. Bạch Diệc Phi đi theo hai người đàn ông đến một con đường, rẽ một cái liền tới một tòa cao ốc sang trọng. Bên trên tòa cao ốc đó ghi rõ ràng hai chữ, Trịnh gia. Trong lòng Bạch Diệc phi vô cùng cao hứng, chuyến này không uổng công rồi. Anh vừa muốn lấy điện thoại gọi cho Lưu Hiểu Anh, cô gái kia lại đuổi tới: "Chú ơi!" "Chú chắc chắn không giết tôi đâu, nếu không thì chú đã không cứu tôi rồi, cho nên chú đừng hòng dọa tôi, hì hì", cô gái thản nhiên cười hì hì nói. Bạch Diệc Phi bất lực nhìn cô ta nói: "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" "Chỉ là muốn cảm ơn chú thôi mà", cô gái cười nói: "Hoặc là mời chú ăn một bữa, hay là lấy thân báo đáp cũng được". Bạch Diệc Phi nghe xong lạnh mặt nói: "Tôi không chọn cái nào hết". Cô gái vẫn cười hì hì nói: "Vậy tôi sẽ bám theo chú không buông". Bạch Diệc Phi thấy cô dai như đỉa có chút đau đầu, cuối cùng anh chỉ tay vào tòa cao ốc nhà họ Trịnh nói: "Biết đây là đâu không?" "Biết chứ", cô gái gật gù đáp. Bạch Diệc Phi cười gian trá nói: "Không bao lâu nữa, tôi sẽ đốt tòa cao ốc này, thế nào? Cô cũng muốn đốt cùng tôi sao?" Cô gái nghe thấy vậy không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc. Bạch Diệc Phi nhìn cô nhếch mép cười một cái, liền xoay người đi về phía nhà họ Trịnh. Đúng lúc này, cô gái giật mình hỏi lại anh: "Chú... Chú đốt nhà của tôi làm gì?" "Tôi... Cô nói cái gì?", Bạch Diệc Phi sửng sốt: "Đây là nhà cô?" "Phải", cô gái gật đầu đáp: "Tôi tên là Trịnh Ngữ Yên". Bạch Diệc Phi nghe xong lại hỏi: "Trịnh Tùng có quan hệ gì với cô?" "Đó là bố tôi mà", Trịnh Ngữ Yên cười đáp. Bạch Diệc Phi trầm mặc trong giây lát, lạnh giọng nói: "Nếu như cô thật sự là cô chủ nhà họ Trịnh, cũng sẽ không bị người ta đuổi theo đòi nợ rồi". Nhà họ Trình nắm quyền khu số 2, chắc chắn giàu có, lại còn là cô chủ nhà họ Trịnh, làm sao có thể bị đuổi bắt vì đòi tiền? Trịnh Ngữ Yên nghe vậy thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng". Cuối cùng, kể lể một hồi Bạch Diệc Phi cũng biết cô ta là con gái thứ hai của Trịnh Tùng, cô ta cũng là cô chủ lá ngọc cành vàng sống trong nhung lụa được bố mẹ rất mực yêu thương. Nhưng nửa tháng trước, Trịnh Tùng ép cô ta kết hôn mà đối tượng kết hôn Trịnh Ngữ Yên chưa từng gặp qua. Trịnh Ngữ Yên đương nhiên không chịu, muốn tìm Trịnh Tùng hủy bỏ hôn ước, nhưng mặc kệ Trịnh Ngữ Yên có nói cái gì thì Trịnh Tùng vẫn nhất quyết bắt cô phải lấy người đó. Lúc đó còn nói: "Một là con nghe lời bố gả cho nó, hai là còn tự tìm người kết hôn". Trịnh Ngữ Yên nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi rất ít khi ra ngoài nên không gặp gỡ nhiều người, phải đi đâu để tìm người kết hôn đây?" Bạch Diệc Phi không thèm tiếp lời, chỉ chỉ tay về phía quán bar. Trịnh Ngữ Yên lập tức hiểu ý của anh, bất đắc dĩ nói: "Tôi đào hôn trốn ra ngoài được, nhưng chưa từng lăn lộn bên ngoài, không biết lấy tiền ở đâu mới bất đắc dĩ đi tìm Anh Trương mượn tiền". "Ai ngờ ban đầu gã ta nói trong vòng ba tháng trả hết nợ là được, thế mà còn chưa tới ba ngày đã đuổi theo tôi siết nợ, còn nói nếu tôi không trả sẽ đem tôi..." Còn chưa nói hết câu, Bạch Diệc Phi đã hiểu ý của cô ta. Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn có điểm nghi ngờ: "Cô chạy trốn không được bao xa, không sợ bị phát hiện sao?" Trịnh Ngữ Yên nghe vậy cười hì hì nói: "Không phải nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao?" "Bọn họ phát hiện tôi chạy trốn, nhất định cho rằng tôi cao chạy xa bay rồi, sẽ không tìm kiếm gần đây đâu". Bạch Diệc Phi nghe xong không thèm đáp lại, anh cảm thấy cũng hợp lý. Phạm vi của khu số 2 quả thực rất lớn, nếu muốn tìm chắc chắn sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm mà bỏ qua khu vực lân cận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]