Sau khi ngồi dậy, Bạch Diệc Phi mới biết hiện tại mình đang ở bệnh viện. Nơi này là phòng bệnh VIP. Tiếp đó, Bạch Diệc Phi nói với Lý Tuyết: “Vợ à, chúng ta đổi phòng đi”. Lý Tuyết có hơi bất ngờ: “Đổi đi đâu?” “Anh muốn đổi sang phòng thường”, Bạch Diệc Phi nói. Lý Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc: “Vì sao chứ?” Bạch Diệc Phi thở hắt ra một hơi: “Vợ à, anh vốn dĩ là người bình thường, chính xác là một người bình thường đến từ nông thôn”. “Tuy lúc trước cuộc sống có nhiều khó khăn, đôi khi còn bị người ta cười nhạo, thế nhưng anh cảm thấy rất bình yên”. “Còn bây giờ, anh có tiền, có năng lực, rất nhiều người biết đến anh, cũng có rất nhiều người sợ anh, anh có cảm giác mình trở nên nóng nảy hơn, bản thân cả ngày căng thẳng bởi đủ thứ chuyện, việc này nối tiếp việc kia khiến cảm xúc của anh mỗi ngày một tệ hơn”. “Lần này trở về, anh có gặp một người bạn cũ ở trên thuyền. Anh ta là công nhân làm việc trên đó, cuộc sống trôi qua rất bình thường, sống cùng anh ấy, anh có cảm giác quay về thời quá khứ, khiến lòng anh bình tâm lại”. Nghe những lời này, dường như Lý Tuyết hiểu, nhưng lại như không hiểu. Bạch Diệc Phi cười nói: “Cho nên anh muốn đổi sang phòng thường, muốn nhớ lại cảm giác của trước đây”. Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng cảm nhận được, anh cần phải nhớ lại cảm giác đó để thực lực của mình có thể tiến thêm một bước nữa. Sau đó, Bạch Diệc Phi đổi sang phòng thường. Hiện tại Bạch Diệc Phi đang ở bệnh viện Ngọa Long tại thành phố Thiên Bắc, đây là bệnh viện thuộc sở hữu của anh. Phòng bệnh thường ở đây có ba giường. Trên chiếc giường nằm cạnh cửa là một nam bệnh nhân trung niên, ông ta bị gãy xương bắp chân, người chăm sóc ông ta là một phụ nữ trung niên, có lẽ là hai vợ chồng. Giường giữa là một cô gái thoạt nhìn còn rất trẻ, cơ thể không có vết thương, hẳn là chẩn đoán ra bệnh gì đó, chăm sóc cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi. Lúc Lý Tuyết đỡ Bạch Diệc Phi đi vào thì tầm mắt của mọi người đều nhìn sang đây, người phụ nữ trung niên còn bước lại giúp bọn họ cầm bình truyền dịch, anh thanh niên trẻ kia thì lập tức nhường đường. Bạch Diệc Phi mỉm cười với người phụ nữ trung niên: “Cảm ơn!” Bạch Diệc Phi mặc quần áo của bệnh viện, vẻ ngoài của anh cũng không quá xuất sắc, có cảm giác không khác gì những bệnh nhân trong phòng. Thế nhưng Lý Tuyết lại quá đẹp, phong thái hơn người, cách ăn mặc cũng rất khác so với bọn họ, khiến cô có vẻ lạc lõng. Người phụ nữ trung niên vẫn rất nhiệt tình, vừa giúp bọn họ cầm bình dịch, vừa cười hỏi: “Ôi, cô gái này trông thật xinh đẹp, đúng rồi, hai người là vợ chồng à?” Lý Tuyết cười đáp: “Đúng vậy”. Người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm: “Cậu trai này thật có phúc!” Nghe nói thế, Bạch Diệc Phi cũng mỉm cười, trong mắt anh ánh lên vẻ tự hào: “Cảm ơn chị!” “Đừng khách sáo, đừng khách sáo!”, người phụ nữ trung niên treo bình dịch lên kệ, sau đó bà ta liếc nhìn Lý Tuyết, mở miệng hỏi: “Cậu thanh niên này, chắc là vợ cậu sắp sinh rồi đúng không? Sao lại để phụ nữ có thai đến chăm sóc như vậy? Trong nhà không còn ai à?” Bụng Lý Tuyết đã lớn như vậy, quả thực đã sắp đến ngày sinh, đúng là không nên để cô đến đây chăm sóc anh. Thế nhưng đây là yêu cầu của Lý Tuyết, Bạch Vân Bằng cùng Ngô Quế Hương cũng đã khuyên nhủ, nhưng nói cách nào cô ấy cũng không nghe, nên đành để cô ấy đến đây chăm sóc anh. Lúc đó, sau khi Bạch Diệc Phi té xỉu, Lưu Hiểu Anh lập tức cầm máu giúp anh, phát hiện vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng, cho nên đã bảo Lương Ngọc lập tức liên hệ với bệnh viện. Tiếp đó, Lưu Hiểu Anh gọi điện cho Lý Tuyết, nói với cô bọn họ hiện đang ở bệnh viện. … Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ quan tâm nhìn Lý Tuyết, chân thành nói: “Cô gái, cô phải cẩn thận đấy, mấy chuyện này không qua loa được đâu”. “Tôi sẽ chú ý, cám ơn chị!”, Lý Tuyết cười đáp. Người phụ nữ trung niên gật đầu, sau đó quay sang hỏi Bạch Diệc Phi: “Cậu thanh niên này, cậu bị bệnh gì vậy?” “Vết thương ngoài da mà thôi!”, Bạch Diệc Phi khẽ đáp. Người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình, lại hay nói, không bao lâu sau, bà ta đã thân thiết với bọn họ. Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường kia đúng thật là chồng của bà ta, hai người họ đều là người từ nơi khác đến đây làm công, chồng bà không cẩn thận bị té từ trên lầu xuống trong lúc làm việc, khiến ông bị gãy chân. Lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, để đầu đinh bước vào. Thoạt nhìn, hắn ta trông rất cường tráng, trên tay còn đeo một cái đồng hồ vàng. Theo sau hắn ta là hai tên đàn em. Vừa nhìn thấy người này, người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy, bước qua đó: “Ông chủ Triệu, sao anh lại đến đây?” Trên giường bệnh, người đàn ông trung niên dường như cũng muốn ngồi dậy. Gã đầu đinh kia liền bước đến cạnh giường bệnh, mở miệng hỏi: “Ông Từ, nghỉ ngơi thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Ông Từ chính là người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, ông ta cười nói: “Bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là được, không có gì trở ngại nữa rồi”. Nhưng người phụ nữ trung niên lại cau mày nói với gã đầu đinh: “Ông chủ triệu, phải ba tháng sau ông Từ mới có thể nhận được lương, giờ tiền trong tay chúng tôi đều đã đóng viện phí hết rồi, nhưng vẫn không đủ, còn thiếu một ít tiền thuốc”. “Vừa nãy bác sĩ còn giục chúng tôi thanh toán tiền, bằng không thì bọn họ sẽ cắt thuốc”. “Anh xem…”, người phụ nữ trung niên không nói hết câu, nhưng ý của bà đã rất rõ ràng. Ông chủ Triệu cau mày, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Ông Từ, trước hết ông cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện tiền bạc ông đừng lo lắng, đợi hai ngày nữa, tôi xong việc sẽ bảo tài vụ ứng trước tiền lương cho ông”. Nghe nói thế, người phụ nữ trung niên không khỏi hỏi: “Không đúng, ông chủ Triệu, ông Từ bị tai nạn lao động mà, chẳng lẽ công ty không bồi thường gì sao? Sao phải dùng đến tiền lương của ông ấy?” Ông chủ Triệu tỏ vẻ kinh ngạc: “Ai nói đây là tai nạn lao động?” Người phụ nữ trung niên ngơ ngác. “Ý anh là gì? Ông Từ bị thương ở công trường, sao không thể tính là tai nạn lao động được?” Ông chủ Triệu nhìn hai người, nói: “Thế nhưng quản lý của các người nói với tôi rằng lúc làm việc trên cao, là do ông Từ tự ý không nịt dây an toàn, cho nên mới bị té xuống”. “Đây là hành động vi phạm quy định an toàn lao động nghiêm trọng, trong hợp đồng cũng có thể hiện rõ ràng, làm trái quy định sẽ không được tính là tai nạn lao động, còn bị phạt tiền nữa đấy”. Nghe nói thế, hai vợ chồng trung niên đều choáng váng. Sau đó, ông Từ vội giải thích: “Ông chủ Triệu, không phải vậy, là do ông Vương nói dây bảo hộ không dài đến như vậy, cho nên không cài cũng được”. Nghe nói thế, ông chủ Triệu tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: “Ông Từ này, ông cũng có tuổi rồi, chẳng lẽ ông Vương kêu ông đừng nịt dây là ông làm theo hay sao?” “Ông thấy đó, lúc xảy ra chuyện, ông ta có giải quyết được không? Hơn nữa, đây là quy định của công ty, trên hợp đồng cũng có ghi rõ ràng, tôi chỉ làm theo quy định mà thôi”. “Hiện tại công ty còn chưa xử phạt ông, cũng là vì nể tình ông bị thương, như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi”. Nghe hắn ta nói vậy, trong lúc nhất thời, ông Từ không biết phải nói gì. Ông chủ Triệu liếc nhìn cái đồng hồ vàng của mình, sau đó nói: “Tôi chỉ có thể ứng một phần lương cho ông, chỉ có thể làm được như vậy, ông Từ à, trước hết ông cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi còn có việc, không thể ở lâu được”. Nói xong, hắn ta dẫn theo hai tên đàn em của mình đi khỏi phòng bệnh. Thấy một màn như vậy, Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết đều không nói gì. Tuy nhiên, Lý Tuyết có hơi tò mò, cô liền nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi: “Trước kia không phải anh sẽ quản mấy chuyện như thế này à?” Bạch Diệc Phi mỉm cười, không đáp. Còn hai vợ chồng trung niên thì ngồi than thở, cúi đầu lau nước mắt. Bạch Diệc Phi cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi. Tuy nhiên anh có thể nghe thấy người phụ nữ trung niên vừa lau nước mắt vừa cằn nhằn ông Từ, cằn nhằn một hồi lại bắt đầu quở trách, cuối cùng là than thở. Từ lúc đó, người phụ nữ trung niên không còn cười nữa, cũng không nói gì với mấy người Lý Tuyết, mà ngồi ủ rũ cả ngày. … Bạch Diệc Phi bị ngoại thương, vết thương rất nghiêm trọng, nhưng cơ thể của anh có khả năng hồi phục rất mạnh, ngoại trừ mất máu quá nhiều cần phải kịp thời truyền máu thì không còn vấn đề gì khác. Ngày hôm sau, vợ chồng Bạch Vân Bằng cùng vợ chồng Lý Cường Đông đều đến thăm anh. Bạch Diệc Phi ngồi tựa trên giường bệnh, Bạch Vân Bằng cùng Lý Cường Đông thì đứng cạnh giường hỏi thăm bệnh tình của anh, sau đó bọn họ cũng không nói gì thêm. Sau khi hỏi thăm thương thế của anh thế nào, Ngô Quế Hương và Lưu Tử Vân bắt đầu trò chuyện với nhau. Bạch Diệc Phi có hơi ngạc nhiên, trước đây, Lưu Tử Vân rất khó chịu với anh, vậy mà lại có thể trò chuyện rất vui vẻ với Ngô Quế Hương, cứ như bạn tốt nhiều năm không gặp vậy. Tuy nhiên, bọn họ đều không hỏi vì sao Bạch Diệc Phi lại chuyển đến phòng thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]