Chương trước
Chương sau
“Không phải sao?”, Lại Kha cười nhạt nói: “Sao? Bọn mày thích chết như vậy hả?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu nhẹ giọng nói: "Nếu tao đã dám nói ra thì tất nhiên có chỗ dựa".
“Vậy mày nói đi chứ, bọn mày định làm như nào?", Lại Kha khá hứng thú nói.
Hắn ta vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng động lớn.
"Bộp!"
Là Lục Dương té xỉu ở trên bàn.
Tiếp đó Lục Miêu Miêu cũng ngất xỉu và nằm sấp ở trên bàn.
Lại Kha phản ứng lại ngay lập tức: "Mẹ kiếp! Chết tiệt mày hạ độc!"
Hắn ta kích động nên cũng cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn, toàn thân không có sức, trước mắt còn hơi lung lay.
Người đàn ông trung niên cười đắc ý: "Đúng vậy, biết rõ không đấu lại được bọn mày nên tất nhiên phải hạ độc rồi, mày nghĩ rằng bọn tao sẽ ngu ngốc như bọn mày sao? Lại dám không tự lượng sức đối đầu với Đạo Trưởng!"
"Nói thật với bọn mày, thuốc này mạnh lắm đấy, đảm bảo bọn mày ngủ ba ngày ba đêm!"
"Đến lúc đó thì đã chết từ lâu rồi!"
Vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi lập tức đứng dậy, nói với giọng điệu vô cùng bất lực: "Có người cứ muốn tìm cái chết, tao cũng hết cách".
Vừa nói ra lời này thì những người có mặt đều sững sờ.
Sau đó người đàn ông trung niên hừ cười: "Thằng nhóc, đến lúc này rồi mà còn cố tỏ vẻ? Cần thiết như thế hả?"
"Bọn tao cũng nhìn thấy mày ăn những thứ này, mày cũng sẽ trúng độc, cho dù mày không trúng độc thì có thể làm gì chứ?"
"Đạo Trưởng nói rồi, trong số bọn mày chỉ có một cao thủ cấp hai, cũng không thèm nhắc tới những người khác, vậy chắc chắn là mày không có thực lực gì, bọn tao nhiều người như vậy còn sợ mày hả?"
Loading...

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì mới hiểu ra, Đạo Trưởng cố ý che giấu thực lực của anh, để anh trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Triệu của khu số 3.
Hơn nữa đúng là anh cũng đã ăn những thứ này…
Bạch Diệc Phi nhìn những người này, anh hờ hững nói: "Bây giờ bọn mày chịu nghe lời tao lái về phía đảo Lam, thì tao có thể coi như chuyện này không xảy ra".
Dứt lời có một trận cười ồ vang lên.
"Ha ha ha…"
"Nghe giọng điệu này đi, những người không biết còn tưởng rằng tình hình ngược lại đó!"
"Đúng vậy! Không phải bị dọa đến ngu luôn rồi chứ?"
"Khẩu khí đúng là không nhỏ!"
Tuy nhiên vào đúng lúc này.
Tóc của Bạch Diệc Phi bỗng nhiên biến thành màu trắng bạc, hai mắt cũng dần dần đỏ lên.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi thay đổi rõ ràng như vậy thì tiếng cười của những người đó dần dần cứng lại, sau đó kinh ngạc chỉ vào Bạch Diệc Phi, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Người đàn ông trung niên trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày! Đây là tình huống gì vậy? Trúng độc cũng không đến nỗi như vậy chứ?"
Những người khác dường như đã hiểu ra, nhưng có người vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Cái này…không giống trúng độc thì phải?"
Sau đó, sự thật đã cho họ biết đây là tình huống gì.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cúi người nôn ra tất cả những thứ vừa rồi.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Bạch Diệc Phi nôn xong thì lấy khăn giấy trên bàn ăn lau miệng, sau đó nhẹ giọng nói: "Tao tên Bạch Diệc Phi".
“Hả?”, người đàn ông trung niên hơi dừng lại, sau đó cau mày lại, bởi vì cái tên này hơi quen, như thể đã từng nghe thấy ở đâu.
Bạch Diệc Phi thì nói tiếp: "Tao từng giết một người tên Triệu Thiên".
Anh vừa dứt thì người đàn ông trung niên lập tức trợn to hai mắt, tay chỉ vào Bạch Diệc Phi cũng trở nên run rẩy.
Những người khác cũng bị sốc.
Thảo nào nghe cái tên này quen đến vậy!
Lúc trước đúng là Triệu Thiên bị một người tên là Bạch Diệc Phi giết chết, hơn nữa Bạch Diệc Phi còn giết rất nhiều người nhà họ Triệu, cả hai đồ đệ của Đạo Trưởng nữa.
Đã thế lại còn có thể rời khỏi đảo Lam mà không bị tổn hại gì!
Sắc mặt người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đã thay đổi, ông ta cũng nhận ra Bạch Diệc Phi là người cần chú ý và cảnh giác hơn Lại Kha.
Ông ta không nói nhảm nữa, vội xua tay: "Lên hết cho tao! Giết chết hắn!"
Tiếp đó hơn hai mươi người đều xông về phía Bạch Diệc Phi.
Sau khi biết Bạch Diệc Phi là người giết Triệu Thiên, thì chủ yếu bọn họ muốn giết chết Bạch Diệc Phi!
Dù sao họ cũng là người của nhà họ Triệu, giết Bạch Diệc Phi tương đương với việc báo thù cho Triệu Thiên, đến lúc đó công lao của họ cũng sẽ lớn hơn!
Một nhóm người xông tới, Bạch Diệc Phi nhìn chuẩn người đến đầu tiên, rồi dùng tay đấm một phát, đấm trúng cổ tay người đó.
"Bộp!"

Người đó trực tiếp bay ngược ra ngoài, đồng thời còn hét lên.
Sau đó nữa người kia dính thẳng vào trên tường, cả con thuyền lung lay một lát theo, có thể thấy rằng sức mạnh này lớn đến mức nào!
Tiếp đó Bạch Diệc Phi cầm đôi đũa trên bàn lên, sử dụng như vũ khí rồi bắn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này Bạch Diệc Phi cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức nghiêng đầu sang một bên tránh được.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, viên đạn vừa khéo bay lướt qua tai Bạch Diệc Phi, rồi sau đó bắn trúng vào một người đang xông lên, người đó trực tiếp ngã xuống đất chết.
Trần Ngạo Kiều từng nói thực lực càng mạnh thì càng nhạy cảm với nguy hiểm, vì vậy khi súng nhắm vào anh thì anh đã cảm nhận được.
Vì vậy anh đã tránh né theo phản ứng bản năng.
Sau đó Bạch Diệc Phi quay đầu lại, nhìn chằm chằm người vừa bắn súng với đôi mắt đỏ tươi.
Mà người đó đã chết lặng.
Má nó, vậy mà lại tránh được!
Đây là đạn đó!
Tránh dễ dàng thế sao!
Người đó vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức chuẩn bị bắn phát thứ hai, nhưng do hoảng sợ nên chưa kịp kéo cò thì Bạch Diệc Phi đã lao tới trước mặt hắn ta.
Sau đó anh vươn tay nắm lấy cổ tay người đó và siết mạnh.
Tiếp đó nghe thấy một âm thanh giòn tan vang lên, là tiếng xương gãy.
"A!"
Người đó hét thảm lên, cơ thể vì đau đớn nên trở nên biến dạng.
Bạch Diệc Phi giật lấy khẩu súng trong tay hắn ta rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó anh quay người lại, nhìn về hướng hai người đang cầm súng còn lại.
Hai người đó bị Bạch Diệc Phi dọa sợ mất mật, căn bản không dám bắn súng, thậm chí một người trong số đó còn ném súng ra ngoài cửa sổ để tỏ ra mình vô hại.
Người còn lại thấy vậy cũng ném ra ngoài theo.
Những người khác cũng bị Bạch Diệc Phi làm cho hoảng sợ, không ai dám ho he gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn về phía người đàn ông trung niên, sau đó từng bước đi về phía ông ta.
Người đàn ông trung niên sợ tới mức sắc mặt tái xanh, hai chân cũng mềm nhũn, ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi bước tới thì trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, run cầm cập nói: "Đại ca… tha mạng! Đại ca…tha mạng!"
Vừa nói vừa dập đầu.
Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống theo, dập đầu xin tha.
Thấy vậy thì màu tóc của Bạch Diệc Phi đã thay đổi lại, màu mắt cũng trở lại bình thường.
Bạch Diệc Phi đã đoán được rằng bọn họ sẽ hạ độc trong đồ ăn, đồng thời cũng biết bọn họ sẽ không hạ loại độc chết người, dù sao bắt khi sống còn tốt hơn là bắt khi chết!
Còn nguyên nhân anh không nói trước, thậm chí còn thuận theo là vì anh muốn trải nghiệm lại quá trình bản thân ép độc giống như khi ở trong nhà kho của nhà họ Hồng lần nữa.
Lúc đó anh không có lý trí nên không rõ ràng lắm, còn lần này anh hoàn toàn trải nghiệm quá trình ép độc trong tình trạng tỉnh táo.
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.