Bởi vì cánh tay ông ta bị kéo đứt chứ không phải chị chặt đứt, các mạch máu ở miệng vết thương đều đã đứt hết. Sư đệ Đạo Trưởng đau đớn lăn lộn trên đất: “Sư huynh… A… Đau quá… Sư huynh…” Đạo Trưởng nhìn ông ta, lặng lẽ nhắm mắt lại, nói: “Sẽ hết đau ngay thôi”. Sau đó bàn tay Đạo Trưởng đặt lên mi tâm ông ta. Sư đệ Đạo Trưởng trừng hai mắt, còn chưa kịp thốt lên lời thì đã chết. Hai gã cao thủ hạng 2 còn lại hiện tại cũng không dám coi thường Bạch Diệc Phi nữa. Cho đến bây giờ hai chân chúng vẫn còn phát run, sự sợ hãi trong lòng vẫn chưa rút đi. … Sắc xanh như mặt biển dần hiện lên trên nền trời, hướng mắt nhìn theo không thấy tận cùng. Những đám mây bồng bềnh in bóng trên mặt biển, mà ngay dưới những đám mây ấy là một hòn đảo nhỏ khó phát hiện ra đang trôi nổi trên biển. Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm dưới gốc cây, lá cây xum xuê che bớt ánh nắng mặt trời gay gắt. Giọng nói của chị em nhà họ Lục vang lên cách đó không xa. “Chị hai, chị… kéo hắn lên làm gì?”, Lục Dương nói thều thào, dường như đã bị thương. Lục Miêu Miêu không biết đang làm gì, giọng nói của cô ta cũng có vẻ yếu ớt nhưng đỡ hơn Lục Dương nhiều: “Em có còn muốn sống nữa hay không?” “Đương nhiên là muốn!”, Lục Dương trả lời, có lẽ chẳng có ai là muốn chết cả. Lục Miêu Miêu bất đắc dĩ nói: “Vậy em cảm thấy dựa vào hai chúng ta thì có thể trở về đảo Lam chắc?” Lục Dương im lặng một lát, giọng nói càng thêm yếu ớt: “Không thể…” Đây là lần đầu tiên chị em họ ra khỏi đảo Lam, họ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, làm sao biết cách để trở về đảo Lam đây? Loading...
Lục Miêu Miêu chua xót: “Anh ta hẳn là biết. Chỉ có dựa vào anh ta, chúng ta mới sống sót được, nhưng… không biết anh ta có thể tha thứ cho việc lúc trước chúng ta làm hay không?” “Chị hai, hắn là kẻ thù của chúng ta, chúng ta sao có thể cứu hắn được?”, Lục Dương rất phẫn nộ. Lục Miêu Miêu quay đầu nhìn cậu ta, sau đó khẽ nói: “Em còn nhớ chú Hoàng không? Lúc em ba tuổi không cẩn thận mà rơi xuống sông, chính chú ấy đã cứu em lên”. “Chị nhắc chuyện này làm gì?”, Lục Dương hơi không vui. Lục Miêu Miêu lại cười khổ: “Lúc đó, chú Hoàng dùng hết sức mình cứu em, em thì được cứu rồi nhưng chú ấy lại bị nước sông cuốn đi”. “Lúc đó cô Hoàng nói cô ấy không trách em, đây không phải là lỗi của em, là do chú Hoàng mệnh khổ”. “Tiểu Dương, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều em mới khiến em hoàn toàn không tiếp xúc với bộ mặt thật của thế giới này. Em có rất nhiều suy nghĩ không đúng đắn”. “Trong suy nghĩ của em, em cho rằng anh ta là kẻ thù của chúng ta, vì thế mới hận anh ta như vậy”. Lời của Lục Miêu Miêu càng khiến Lục Dương không vui, cậu ta tức giận nói: “Suy nghĩ của em có gì không đúng? Chẳng lẽ không phải hắn đã hại chết người thân của chúng ta ư? Còn nữa, nếu chị nói vậy thì lẽ nào chị cả cũng sai ư?” “Tại sao chị lại nói đỡ cho kẻ thù? Chị có còn là chị của em, người của nhà họ Lục nữa hay không?” Lục Miêu Miêu nghe vậy thì rất bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài, không khuyên Lục Dương nữa. Trên thực tế, cô ta cũng không rõ, họ nên hận Bạch Diệc Phi hay là nên cảm ơn anh. Lục Miêu Miêu khẽ nói: “Em nghỉ ngơi, hồi phục thể lực đi”. Nói xong thì dường như lại làm gì đó. Bạch Diệc Phi quay qua nhìn thì thấy Lục Miêu Miêu đang cầm một cành củi, sau đó cọ nó vào một cành khác. Rõ ràng là cô ta đang dùng củi khô nhóm lửa. Trên biển lớn mênh mang này chỉ có một hòn đảo nhỏ, mà trên hòn đảo này lại không có gì cả. Bọn họ có lẽ đã dùng hết vận may cả đời mình mới trôi vào hòn đảo này chứ không phải chết chìm trong biển hay làm mồi cho cá. Nhưng bật lửa và điện thoại trên người Bạch Diệc Phi đều đã bị ướt nên không thể dùng được nữa. Mà bọn họ muốn rời khỏi nơi này, trở về đảo Lam trong thời gian ngắn là không thể nào, vì thể chỉ đành tạm thời ở lại trên đảo. Nếu đã ở lại thì nhất định phải ăn uống, như thế thì không thể thiếu lửa được. Có lửa rồi thì không những có thể sưởi ấm, hơn nữa còn có thể nấu đồ ăn, buổi tối còn có thể xua đuổi những mối nguy hiểm chưa rõ. Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ kiên trì đánh lửa của Lục Miêu Miêu thì đột nhiên cảm thấy buồn cười. Làm vậy mà có thể đánh được lửa thì Bạch Diệc Phi sẽ chuyển sang họ cô ta luôn. … Một tiếng đã trôi qua. Lục Miêu Miêu đã đổ đầy mồ hôi nhưng ngay cả đóm lửa cũng chưa đánh ra được. Mà Lục Dương ở bên cạnh đã ngủ rồi. Lục Miêu Miêu hết kiên nhẫn mà vứt cành củi đi, nói: “Cọ lâu vậy mà còn chưa lên lửa, bỏ đi, mình đi tìm xem có quả dại không vậy”. Trên đảo này có một số loài thực vật, có lẽ có quả dại. Sau khi Lục Miêu Miêu xoay người đi vào chỗ sâu trong đảo Bạch Diệc Phi mới phát hiện ra vạt váy cô ta không hiểu sao lại có một vết rách lớn. Anh nghĩ, có lẽ lúc trôi vào đảo này thì bị kéo rách. Lục Miêu Miêu đi một mình nên hơi sợ hãi, lúc đi vào sâu trong thì rất cẩn thận.
Bây giờ gần tối rồi, không lâu nữa thì trời sẽ tối hẳn. Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ, nếu đến lúc trời tối mà còn chưa có lửa thì e rằng bọn họ sẽ không chịu đựng được nữa. Vì thế sau khi Lục Miêu Miêu rời đi, Bạch Diệc Phi miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng bụng anh lại đau đớn. Anh cúi đầu nhìn, phát hiện con dao găm vẫn đang cắm trên bụng. May mà con dao không đâm vào quá sâu nên không khiến nội tạng bị tổn thương. Nhưng cho dù vậy thì Bạch Diệc Phi vẫn đang chảy máu, đã thế còn ngâm trong biển một lúc, vết thương đã sưng phù cùng trắng nhợt rồi. Anh nhìn con dao găm, cắn răng tóm chặt lấy chuôi dao, sau đó kéo mạnh, rút con dao ra. Máu cũng theo đó mà tuôn ra rất nhiều. Bạch Diệc Phi mau chóng xé rách một ống tay áo, sau đó băng lung tung lại, dùng nó để cầm máu tạm thời. Xong xuôi, anh dựa vào cây nghỉ ngơi một lúc lâu mới đỡ dần. Sau đó, anh từ từ đứng dậy, tìm kiếm củi cùng cỏ khô gần đó. Rồi anh lại dùng con dao cắt một ít vải trên quần áo, phơi dưới ánh mặt trời. Tiếp đó, anh lấy điện thoại ra, bởi vì đằng nào cũng không dùng được nữa nên đập luôn ra để lấy phần kính nho nhỏ chỗ camera, rồi dùng chiếc thấu kính đó mà tụ ánh mặt trời vào đống cỏ cùng vải khô trên đất. Không lâu sau thì cỏ khô bốc cháy. Đây là phương pháp anh từng thấy trên mạng, vốn chỉ định thử xem ai ngờ lại có tác dụng thật. Tiếp đó, anh đem đống củi khô đặt lên đống lửa, chờ chúng từ từ bốc cháy. Xong xuôi anh mới quay lại gốc cây, định nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này lại có tiếng hét vang lên. “A!” Vẻ mặt Bạch Diệc Phi thay đổi bởi tiếng kêu này là của Lục Miêu Miêu. Một mình ở trong rừng thì rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, vì thế anh không hề do dự mà chạy đi tìm cô ta. Đi không bao lâu thì anh đã phát hiện ra Lục Miêu Miêu đang ngã trên đất, một số quả dại rơi lên người cô ta. Bạch Diệc Phi bước đến xem xét thì thấy trên chân Lục Miêu Miêu có một vết thương đang chảy máu. Lại trông tư thế của cô ta thì anh hoàn toàn hiểu ra. Hẳn là cô ta đạp lên rêu, không cẩn thận bị trơn ngã quệt vào cành cây rồi bị thương, đồng thời còn bị ngã mà ngất đi. Bạch Diệc Phi thở phào, may mà không gặp thứ gì nguy hiểm. Vì thế Bạch Diệc Phi lại xé rách ống tay áo còn lại băng bó vết thương trên chân cho cô ta. Lục Miêu Miêu đã ngất đi, muốn đưa cô ta ra khỏi đây thì chỉ còn cách ôm cô ta dậy. Nhưng nhìn thấy cảnh này lại khiến Bạch Diệc Phi nhớ đến việc mình từng cứu Kỳ Kỳ trên đảo Lam. Mà nhớ đến cô ta, anh lại bắt đầu lo lắng. Không biết tình hình hiện tại của Kỳ Kỳ thế nào rồi? Mục đích của Mạnh Kình là gì? Lúc đó Đạo Trưởng đã nói nếu anh giả vờ đồng ý hợp tác thì ông ta sẽ có cách khiến anh phải thật lòng đồng ý. - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]