Chương trước
Chương sau
Nhưng hiện giờ thì khác, Mạnh Kình thật sự định hôn cô ta.
Kỳ Kỳ thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng ‘Mình có nên từ chối anh ta không? Đẩy anh ta ra? Hay là…’., trong lòng cô ta dường như có chút gì đó mong đợi.
Nhưng trong lúc môi chuẩn bị kề môi thì Kỳ kỳ đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh ập đến phía mình.
Cô ta chau mày, sắc mặt lạnh đi rồi đẩy Mạnh Kình ra, còn mình thì nhanh chóng lùi về sau.
Tiếp đó là một thanh đao sáng quắc lướt qua mặt bọn họ.
Mạnh Kình cũng lập tức bừng tỉnh, sợ đến nỗi nấp ở phía sau Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ bảo vệ Mạnh Kình ở phía sau, đưa mắt nhìn về phía ba người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, sau đó nghiêm túc nói với Mạnh Kình: “Anh đi trước đi, tôi sẽ ngăn họ lại”.
Mạnh Kình ra sức lắc đầu, nói: “Không được! Tôi không thể để cô lại một mình được”.
Kỳ Kỳ nghe thấy câu này thì trong lòng cảm động nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt nói: “Ba người này đều là cao thủ cấp ba, nếu cùng lúc đối phó với tôi thì có lẽ tôi không đánh lại được nhưng chạy thì chắc không vấn đề”.
“Nếu như anh ở đây thì tôi lo không bảo vệ được”, nói xong, Mạnh Kình cắn răng rồi đi ra ngoài. Lúc này, anh ta dang rộng hai tay bảo vệ Kỳ Kỳ, quát về phía ba người đàn ông kia: “Các người có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi đi”.
Kỳ Kỳ sững người ra…
Còn ba tên xuất hiện đột nhiên này, có một tên thì rất cao, hai tên còn lại có một tên có vết sẹo, một tên gầy đét, trong tay chúng đều cầm đao.
Loading...
Nghe thấy lời của Mạnh Kình, chúng đều lộ ra biểu cảm khinh bỉ: “Hai đứaởi các người hôm nay đừng mơ chạy được”.
“Ai phái các người đến?”, Kỳ Kỳ sau khi định thần lại thì từ phía sau Mạnh Kình đứng ra hỏi.
Ba tên cùng cười, tên cao nhất khinh bỉ nói: “Hiện giờ vẫn còn tâm trạng hỏi là ai phái bọn tao đến à. Tao thấy chúng mày vẫn chưa rõ tình hình thì phải?”
“Để tao nói cho bọn mày biết nhé! Hiện giờ bọn mày quỳ xuống xin bọn tao tha mạng đi”.
“Nhưng chúng tao cũng không đồng ý đâu”.
Tên gầy đét nhìn Kỳ Kỳ với ánh mắt tà dâm: “Cô em này trông ngon lành ra phết”.
Tên mặt sẹo nghe thấy vậy thì cười mỉa, nói: “Ngon cái méo gì? Không có ngực cũng chả có mông thì chơi thế nào được?”
Tên gầy đét lại nói: “Thế thì anh không hiểu rồi, có ngực có mông thì bị chơi nát tươm rồi. Chơi với cô em này mới là trải nghiệm thú vị đấy
Tên cao nhất cười lạnh nói: “Anh có bị ấu dâm không vậy
Ba người đó dùng những lời lẽ tục tĩu với Kỳ Kỳ nên khiến Mạnh Kình tức giận mà xông lại, quát lớn: “Tao liều mạng với chúng mày”.
Kỳ Kỳ rất muốn ngăn lại nhưng đã không ngăn kịp. Lúc này cô ta thấy tim đập rất nhanh.
Trong lúc Mạnh Kình xông lại thì tên mặt sẹo lên trước đá một cái lên ngực anh ta.
“Bụp”, Mạnh Kình bị đá bay ra ngoài rồi ngã trên đất. Anh ta còn không kêu nổi tiếng nào thì đã ngất đi.
“Mẹ kiếp! Đá nhẹ mỗi cái mà đã chết rồi”, người đàn ông mặt sẹo cười khinh bỉ, nói.
Toàn thân Kỳ Kỳ như đờ đẫn. Cô ta dần quay đầu lại nhìn Mạnh Kình ngất trên đất, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu tươi. Giờ đây đầu óc cô ta như muốn nổ tung.
Người đàn ông này luôn đối xử ân cần chu đáo với cô ta, thậm chí còn cho cô ta cảm nhận được tình cảm khác thường, anh ta cứ như vậy mà chết sao? Cô ta còn chưa trả lời mà.
Kể cả là cự tuyệt thì cũng không nên như vậy chứ? Giờ đây lửa hận trong lòng Kỳ Kỳ dâng lên ngút trời.
“A…”, cô ta hét lớn một tiếng rồi lập tức xông về phía ba kẻ đó.
Ba người này có hai tên là cao thủ cấp hai, vì vậy kể cả Kỳ Kỳ có phẫn nộ đến mức nào, có phát huy tốt đến cỡ nào, khi giao đấu đồng thời với ba kẻ này thì cũng khó đánh lại.
Tránh được cú đấm của tên cao nhất thì lại không tránh được cú đá của tên mặt sẹo. Và rồi ‘bụp’ một tiếng, cô ta cũng bị đá bay ra ngoài rồi ngã xuống đất.
Tên mặt sẹo cười nhếch mép nói: “Trên đời này chả có mấy người có thể đánh lại mình”.
Kỳ Kỳ tức sôi máu, ôm bụng nhìn chằm chằm vào mấy kẻ trước mặt. Nhưng vì lực đá của tên mặt sẹo mạnh quá khiến toàn thân cô ta như bị xe tải đâm trúng. Sau khi nôn hết máu ra thì Kỳ Kỳ cũng không chịu được mà ngất đi.
Tên cao nhất thấy thế thì không khỏi cười lạnh nói: “Hai tên phế vật thế này mà đại ca cũng bắt ba chúng ta phải ra tay. Không biết đại ca nghĩ cái gì nữa?”
“Cô em này cũng có bản lĩnh đấy chứ. Cô ta chỉ ngất đi thôi, nếu đổi lại là người khác thì đã chết rồi”, tên mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, nói.
Tên gầy đét thấy vậy thì không đợi được mà đi đến trước mặt Kỳ Kỳ, nói: “Người đàn ông này thì tùy các người xử lý, còn cô em này thuộc về chúng tôi rồi”.
Đúng lúc này tiếng ‘khụ khụ’ truyền lại. Ba người ngây người ra, sau đó cùng quay đầu lại nhìn.
Chúng phát hiện ra Mạnh Kình bị đá phát đó mà không chết, vẫn có thể đứng dậy được.
Tiếp đó, Mạnh Kình dùng tay lau máu ở khóe miệng, đi về phía Kỳ Kỳ mà mặt không biểu cảm.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chau mày. Tên mặt sẹo kinh hãi hơn cả: “Chuyện gì vậy? Hắn vẫn chưa chết?”
Phải biết rằng tên này là cao thủ cấp hai, với lực đá của hắn thì người bình thường sẽ tắt thở ngay.
Mạnh Kình đi đến trước mặt Kỳ Kỳ rồi bế cô lên.
Tên gầy đét đứng ở bên cạnh cảm thấy tò mò nhưng lại không ngăn Mạnh Kình lại. Sau đó, ba người nhìn thấy Mạnh Kình xoay người rời đi.
Ba người cùng giật mình, nói: “Cái méo gì vậy?”
Người đàn ông gầy đét quay đầu nhìn đồng bọn, nói: “Cứ đi như vậy á? Không coi chúng ta ra gì sao?”
Tên mặt sẹo lạnh lùng nói: “Mẹ nó chứ! Coi thường ông đây đúng không?”
“Này! Đứng lại cho tao, ai cho mày đi hả?”, người đàn ông cao to quát lớn.
Tên gầy đét sốt sắng nói: “Mẹ kiếp, không được đi cơ mà! Ông đây đã nếm thử mùi vị của cô em đó đâu”, vì vậy ba người cùng đuổi theo rồi bao vây Mạnh Kình lại.
Mạnh Kình lúc này dừng bước chân, chau mày, sau đó nhìn sang bên cạnh. Anh ta phát hiện ở bên cạnh có chiếc ghế cho mọi người nghỉ ngơi. Vì vậy anh ta bước lại đó rồi đặt Kỳ Kỳ lên ghế.
Sau đó anh ta xoay người, từng bước đi về phía ba tên kia, đồng thời nói: “Bất luận ai phái chúng mày đến, vừa hay không biết tao là ai, nếu hôm nay chúng mày đánh người con gái tao thích thì đừng mơ rời khỏi đây”.
Nghe thấy giọng điệu của Mạnh Kình, ba tên cùng bật cười.
“Ha ha! Mẹ nó chứ, ở đâu ra cái thằng ngốc này vậy?”, người đàn ông gầy đét không kìm nổi, cười nói: “Đến bây giờ vẫn không biết tình hình là thế nào à?”
Tên cao nhất cũng nhìn Mạnh Kình với vẻ khinh bỉ, nói: “Thằng nhóc! Lẽ nào mày còn định báo cảnh sát sao?”
Hai kẻ còn lại nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười.
Mạnh Kình vẫn không có biểu cảm gì, sau khi đứng vững anh ta bắt đầu khởi động chân tay, giọng nói vẫn thản nhiên: “Cảnh sát đến thì muộn quá, tao tự mình giải quyết là được”.
“Mày ư?”, tên cao nhất nhìn Mạnh Kình một cái, trong mắt đều là sự khinh bỉ, nói: “Chỉ loại bình thường như mày mà dám đối đầu với bọn tao á?”
“Đúng vậy”, tên mặt sẹo gật đầu nói: “Ban nãy là ngoài ý muốn thôi, bây giờ cú đá của ông mày sẽ đá chết mày luôn”.
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.