Hai nhóm người cộng lại tổng cộng có năm sáu chục người, khiến cho căn phòng xa hoa này có hơi chật chội. Bạch Diệc Phi thấy phòng đầy người thì rất kinh ngạc: “Sao mọi người lại tới đây?" “Không đúng, tôi về thủ đô rồi à?” Diệp Hoan mỉm cười, lắc đầu nói: "Không, bây giờ chúng ta đang ở đảo Lam". Diệp Hoan dừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc trước khi anh ở thủ đô thì tôi đang ở thành phố Thiên Bắc, không thể tới kịp. Bây giờ tôi không thể bỏ lỡ nữa, dù sao chúng ta đã từng có giao hẹn rồi". Lúc đó Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi hẹn sau này đến thủ đô, bọn họ sẽ trở thành đồng minh. Bạch Diệc Phi cũng không để ý, nhưng không ngờ Diệp Hoan lại đến thật. Bạch Diệc Phi cũng không bất ngờ lắm, mà điều khiến cho anh ngạc nhiên nhất chính là Lâm Cuồng. Bạch Diệc Phi ngồi dậy, sau đó vén chăn lên đi xuống giường, anh nhìn về phía Lâm Cuồng đang bình tĩnh. Lâm Cuồng nhìn thấy anh như vậy thì bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện nào ra chuyện nấy, anh hiểu em mà". Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì chậm rãi thở phào một hơi. Mà lúc này đột nhiên anh có lòng tin rằng, không chỉ tiêu diệt được mỗi nhà họ Hồng thôi, cho dù anh phá vỡ toàn bộ đảo Lam thì cũng được ấy chứ. Sau đó Bạch Diệc Phi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta ở đâu?" "Khu cứ điểm số 4 tại liên minh doanh nghiệp", Trương Hoa Bân thản nhiên trả lời. "Liên minh doanh nghiệp?", Bạch Diệc Phi lập tức kinh ngạc. Trương Hoa Bân cười giải thích nói: "Chuyện Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng đã bại lộ, Đạo Trưởng đã bị cách chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp. Hiện tại người đảm nhiệm vị trí này chính là Hứa Xương". Loading... "Vì vậy không cần lo lắng, hơn nữa Đạo Trưởng cũng không ngờ chúng ta sẽ trốn ở đây đâu". Hứa Xương và Đạo Trưởng không phải chung một nhóm, như vậy xem ra có thể yên tâm một chút. Thật ra sau khi Bạch Diệc Phi rời đi thì Tử Y đã gọi điện thoại báo cho Trần Ngạo Kiều, sau đó Trần Ngạo Kiều lại nói cho Bạch Vân Bằng biết. Nhưng không ngờ lại bị Lý Tuyết nghe thấy. Vì vậy Lý Tuyết nói: "Chúng tôi ở nhà họ Bạch nên không cần bảo vệ. Mọi người có thể tập hợp tất cả lại rồi nhanh chóng thuê thuyền đến đảo Lam giúp anh ấy". Lúc ấy Hứa Xương cũng cho bọn họ địa chỉ, còn nói là nếu như không có chỗ ở tạm thời thì có thể ở chỗ này, đó là khu cứ điểm số 4 của liên minh doanh nghiệp. Vì vậy dù Đạo Trưởng có tính toán thế nào đi chăng nữa, thì sợ rằng cũng không nghĩ ra bọn họ sẽ trốn ở cứ điểm trong liên minh doanh nghiệp. Sau khi rõ ràng mọi chuyện thì Bạch Diệc Phi gật đầu. Lúc này Bạch Hổ hỏi: "Cậu bé này xử lý như thế nào?" “Cậu bé nào?” Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, Lưu Hiểu Anh lập tức giải thích: "Sau khi trốn ra khỏi nhà họ Hồng thì anh bị ngất xỉu, lúc ấy Lục Dương cũng đi ngang qua, sau đó định giết anh". Sau khi nghe vậy thì Bạch Diệc Phi im lặng không nói gì. Tiếp đó Lục Dương bị người khác dẫn vào. “Bịch bịch!” Lục Dương chưa từng thấy trận hình nào lớn như vậy, nên sợ tới mức chân mềm nhũn, sau khi đi vào thì lập tức quỳ xuống đất. Bạch Diệc Phi thấy thế đỡ cậu ta dậy: “Sau này đừng làm khó dễ cậu ta". Bạch Hổ không đồng ý nói: “Cậu ta muốn giết anh!” Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, lại thở dài một nói: "Bố mẹ của cậu ta chết là do tôi, không thể trách cậu ta được". Lục Dương kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi cũng nhìn lại, sau đó thản nhiên nói: "Muốn giết tôi cũng được, tôi cho cậu cơ hội. Thậm chí sẽ giúp cậu tìm thầy dạy võ, nhưng không phải hiện tại". "Hiện giờ chuyện trọng yếu nhất chính là cứu chị cậu ra, báo thù cho bố mẹ cậu, tiêu diệt nhà họ Hồng". “Đợi sau khi làm xong chuyện này rồi. Nếu cậu còn muốn giết tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay". Sau khi nói xong thì trong phòng truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Lục Dương khóc. Bởi vì Bạch Diệc Phi nói lời này đã khiến cho cậu ta rất bất ngờ, trong lòng rất phức tạp. Đồng thời những người khác cũng vô cùng bất ngờ, đặc biệt là Diệp Hoan. Gã có chút không hiểu, sao Bạch Diệc Phi lại tha thứ cho một kẻ muốn giết mình, thậm chí còn chờ đối phương tới giết mình chứ? Chuyện Lục Dương tạm thời đã xử lý xong, Bạch Diệc Phi nghiêm mặt lại hỏi: “Tình huống hiện tại thế nào?” Trương Hoa Bân lập tức trả lời: "Đạo Trưởng phái ra hơn mười cao thủ cấp hai cùng với mười mấy vệ sĩ của nhà họ Hồng, chia làm sáu đội đang tìm tung tích của anh khắp nơi". "Hơn nữa bọn họ cũng không kiêng nể gì, còn nói sau khi bắt được anh sẽ cho anh thành con nhím". Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười khẩy một tiếng: "Bọn họ làm vậy cũng chỉ muốn cho sư phụ tôi và Tần Hoa biết mà thôi". "Hừ!" “Hãy chơi đùa cùng bọn chúng một chút". … Khu số 4 hoàn toàn rối loạn. Bởi vì Bạch Diệc Phi giống như biến mất, nên thuộc hạ của Đạo Trưởng và người họ nhà họ Hồng lấy lý do đi bắt anh mà giống như thổ phỉ trắng trợn cướp bóc. Thậm chí còn xông vào khách sạn, không chỉ lấy hết vàng của người khác, mà khi nhìn thấy phục vụ xinh đẹp và bà chủ thì còn đè người ta ra nữa. Sau đó lúc ra cửa còn lấy ra một bức ảnh của Bạch Diệc Phi: "Nhìn thấy người này lập tức cho chúng tao biết. Nếu không bọn bây đều phải chết!" Ông chủ khách sạn là một người đàn ông trung niên, vợ mình bị người ta cưỡng hiếp thì là đàn ông đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng mà bọn họ gặp phải chính là người nhà họ Hồng, nên chỉ có thể giấu oán hận trong lòng, liên tục gật đầu: "Anh cứ yên tâm, nhìn thấy người này tôi nhất định sẽ lập tức báo tin". Kẻ cầm đầu thấy ông chủ thức thời như vậy thì bèn cười lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn thấy phía sau quầy hiện lên bóng dáng trắng muốt đang mặc quần áo lên người, thì khóe miệng lộ ra một tia cười gian ác. Tên cầm đầu này tên là Lưu Đao, là một cao thủ cấp hai. Khi gã ta ở thủ đô thì vợ không cho gã ta léng phéng bên ngoài, nhưng bây giờ vợ gã ta không quản lý được rồi. Thế nên sao gã ta lại bỏ qua cơ hội này được chứ? Khi ra ngoài khách sạn, Lưu Đao vẫn còn dư vị mất hồn kia, hai cao thủ cấp hai cũng vậy, bọn họ hỏi Lưu Đao: “Anh Đao, anh thấy hư cấu không, chỉ bắt một tên quèn cấp ba mà phải cần tới hai người chúng ta đi sao?” "Đạo Trưởng quá cẩn thận rồi, một người trong chúng ta vung tay một cái là có thể bóp chết tên vô dụng cấp ba kia rồi!" "Hơn nữa không phải tên đó bị thương nặng sao? Cho dù không cần chúng ta thì đám người nhà họ Hồng cũng chỉ cần phẩy tay là có thể giết Bạch Diệc Phi rồi". Lưu Đao nghe vậy thì lập tức biết trong câu nói của gã ta có ý khác, thế nên không khỏi cười nói: "Đúng vậy". Có đôi khi người nhiều nên làm chút chuyện xấu cũng khó bị phát hiện. Lưu Đao quay đầu dặn dò đám người nhà họ Hồng: “Bây giờ thằng ranh kia đang bị thương nặng, mấy người cùng nhau đi lục soát đi". Vệ sĩ nhà họ Hồng đương nhiên không dám cãi lại bọn chúng, vì vậy lập tức tách ra tìm kiếm. Đợi đến lúc người nhà họ Hồng rời đi hết thì một cao thủ cấp hai khác nói với Lưu Đao: "Anh Đao, bây giờ ta đi đâu chơi?" Lưu Đao cười ha ha, gã ta đang muốn mở miệng nói chuyện thì sau lưng vang lên một âm thanh. “Chơi dưới địa ngục cả đời, không biết chúng mày có hài lòng với lời đề nghị này không?” Hai người sợ tới mức hoảng sợ, lập tức quay đầu nhìn lại. Hai người nhìn thoáng qua, sau đó liếc nhau, bởi vì cả hai đều không biết người trước mặt này. Sau đó Lưu Đao quay đầu híp mắt mắt nhìn người này: "Người anh em, nói vậy là có ý gì?" Trong miệng người kia ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa. Người đó tựa tường vào ven đường, nhìn bọn họ cười nói: “Ý tao là sẽ tiễn chúng mày xuống địa ngục chơi đó". Lưu Đao nghe xong lời này thì lập tức nổi giận: "Mẹ kiếp, dám mạnh miệng nhưng không tự nhìn xem bản thân là ai hả?" Vừa nói gã ta vừa chạy đến trước mặt người kia: "Hôm nay ông đây sẽ cho mày xem xem rốt cuộc ai đưa ai xuống địa ngục?" Nói xong lời này gã ta trực tiếp đánh thẳng về phía Trần Ngạo Kiều. Đúng vậy, người trước mặt này đúng là Trần Ngạo Kiều. Trần Ngạo Kiều từ tốn phun thuốc lá chưa đốt trong miệng ra, điếu thuốc kia bay thẳng về phía Lưu Đao. - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]