Chương trước
Chương sau
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt việc anh cần làm chính là báo thù cho nhà họ Lục, anh muốn tiêu diệt hết nhà họ Hồng để làm lễ tế cho nhà họ Lục.
Lưu Hiểu Anh vẫn đứng yên lặng ở bên cạnh liền đi đến phía sau lưng Bạch Diệc Phi, vỗ vỗ lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Hay là đưa Lục Dương và Hứa Y Y đến kho vàng trước?”
Lưu Hiểu Anh hiện tại hiểu Bạch Diệc Phi rất rõ, nhìn biểu cảm của Bạch Diệc Phi, cô ta đã biết Bạch Diệc Phi định làm gì rồi.
Bạch Diệc Phi yên lặng một lúc, mới nói: “Cô biết tình trạng hiện tại của tôi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu.
Bạch Diệc Phi bèn hỏi: “Trong một thời gian ngắn có thể chữa khỏi được không?”
Lưu Hiểu Anh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Có lẽ có thể thử”.
Bạch Diệc Phi hiện tại vẫn rất yếu, thậm chí còn chẳng bằng một người bình thường, cho nên anh buộc phải hồi phục lại, sau khi nghe thấy lời của Lưu Hiểu Anh, gật đầu nói: “Được”.
Sau đó anh đứng dậy đi đến phía sau lưng Lục Dương, nhân lúc cậu ta không để ý liền đánh ngất cậu ta.
Đánh ngất người khác cũng là một kỹ năng mà không cần phải sử dụng quá nhiều sức lực.
Sau khi Lục Dương ngất đi, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ đích thân an táng cho bố mẹ của cậu, nhưng bây giờ, buộc phải đảm bảo an toàn cho cậu trước”.
Bạch Diệc Phi nói xong, cõng Lục Dương trên lưng.
Anh không hề đưa Lục Dương và Hứa Y Y đến kho vàng, mà vẫn về khu nhà cũ lúc trước của nhà họ Lục.
Sau đó Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh cùng đi đến một gian phòng.
Lưu Hiểu Anh bắt mạch cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn Lưu Hiểu Anh, nhìn thấy cô ta thỉnh thoảng nhíu mày, lại thỉnh thoảng tỏ vẻ lo lắng, Bạch Diệc Phi cũng nhíu mày và lo lắng theo.
Nhà họ Hồng chỉ cho anh thời gian ba ngày.
Loading...

Mặc dù ba ngày không phải là dài nhưng đối với Lục Miêu Miêu mà nói, có thể sẽ phải chịu sự dày vò không phải dành cho người.
Cho nên, anh buộc phải nhanh chóng chữa trị khỏi cơ thể của mình.
Một lúc lâu sau, Lưu Hiểu Anh buông tay ra, Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Thế nào?”
Lưu Hiểu Anh nghe vậy liền cúi đầu, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ.
“Có thể chữa được, nhưng mà…”.
Bạch Diệc Phi bỗng rất sốt ruột, anh hầu như không hề để ý đến biểu cảm của cô ta, thấy cô ta ấp a ấp úng, bèn vội vàng nói: “Không có nhưng nhị gì cả, tôi buộc phải chữa khỏi, bây giờ phải chữa”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền từ từ thở dài một hơi, cắn răng nói: “Được, vậy thì bây giờ anh cởi bỏ quần áo ra”.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Lưu Hiểu Anh nghiêm túc nói: “Anh là do khí huyết quá vượng, hình thành máu tụ, từ đó khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn, cho nên phải dùng cách châm cứu vào các huyệt đạo để làm lưu thông mạch máu”.
“Nhưng khi mạch máu lưu thông, cần phải tìm được vị trí chính xác nhất của huyệt đạo, phải xoa bóp chỗ tích tụ đó đồng thời châm cứu, mặc quần áo thì sao có thể làm được?”
Nghe vậy Bạch Diệc Phi lập tức yên tâm: “Vậy còn được, tôi cứ tưởng phải cởi hết chứ”.
“Anh nghĩ đẹp quá nhỉ!”, Lưu Hiểu Anh trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn nghĩ mình sau khi tiến vào trạng thái hoá cuồng, sức lực gia tăng nhanh chóng, giống như là bị tiêu hao quá độ, nhưng trên thực tế, như Lưu Hiểu Anh nói, khí huyết quá vượng khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn rồi.
Bạch Diệc Phi cởi áo lộ ra cơ bắp cùng với đủ loại sẹo ngang dọc khắp người.
Khi Lưu Hiểu Anh nhìn thấy những vết sẹo này một lần nữa, cô ta vẫn không nhịn được mà thấy đau lòng.
Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi quen biết nhau cũng tính là từ rất sớm, nhìn anh một đường đi đến ngày hôm nay, từng bị thương vô số lần, cho dù có là một người bạn bình thường cũng sẽ cảm thấy đau lòng thay anh đúng không?
Mà hơn nữa, Lưu Hiểu Anh lại còn có loại tình cảm khác với anh.
Lưu Hiểu Anh không kiềm được nhấc tay lên chạm vào vết sẹo to nhất trên người Bạch Diệc Phi, hỏi anh: “Còn đau không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không, bắt đầu đi”.
Sau đó Lưu Hiểu Anh lấy kim bạc của mình ra rồi cắm từng chiếc kim này lên người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt không nhìn.
Kỳ thật Bạch Diệc Phi vẫn có chút sợ đau.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy không kiềm được mỉm cười.
Lưu Hiểu Anh vừa xoa bóp châm kim vừa tìm một số chủ đề nói chuyện, phân tán lực chú ý của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng rất hợp tác, nhưng anh lại nhớ đến việc lúc nãy đang nói, cho nên chủ động hỏi: “Hiểu Anh, tối hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô nói cho tôi biết đi”.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy hai tay run lên, kim cắm lệch đi.
“Xì!”
Bạch Diệc Phi bị đau hít mạnh một hơi.
Sắc mặt Lưu Hiểu Anh trầm xuống, lạnh giọng nói: “Tôi nói là tôi không nhớ rồi, đừng hỏi nữa, còn hỏi nữa tôi sẽ châm anh”.
Bạch Diệc Phi không dám nói nữa.
Hơn một giờ sau, Lưu Hiểu Anh đã châm xong nên rút hết những cây kim kia ra, Bạch Diệc Phi khẽ thở phào một hơi, hỏi: “Thế nào?”
“Làm sao mà nhanh thế được, vừa rồi mới chỉ làm lưu thông xong, cần một khoảng thời gian sau mới có thể từ từ hồi phục, hẳn là ngày mai sẽ đâu vào đấy”, Lưu Hiểu Anh trả lời.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại rất sốt ruột, anh sợ thời gian một đêm này, Lục Miêu Miêu sẽ phải chịu đựng sự sỉ nhục khó nói thành lời.
Nhưng có sốt ruột nữa cũng vô dụng, bởi vì không gấp được.
Cho nên, Bạch Diệc Phi chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được”.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên nói: “Để tôi nhuộm tóc cho anh đi”.
“Nhuộm tóc?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút.
Lưu Hiểu Anh lấy chiếc gương nhỏ của mình ra, đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy mái tóc đã bạc nửa đầu của mình trong gương.
...
Cho nên, Lưu Hiểu Anh đi nhuộm tóc cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế, còn Lưu Hiểu Anh đứng phía sau lưng anh.
Đây là một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi khiến cho Bạch Diệc Phi có thể ngửi thấy mùi thơm trên người của Lưu Hiểu Anh.
Ngửi mãi ngửi mãi, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy có một luồng lửa nóng tà ác dâng lên từ chỗ bụng dưới.
Lúc Lưu Hiểu Anh đi bê nước để xả, cô ta khom người, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi, nhìn thì không thấy có gì, nhưng Bạch Diệc Phi lại càng không thể bình tĩnh được.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Lưu Hiểu Anh, ngọn lửa tà ác kia càng lúc càng thêm sôi trào.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên bừng tỉnh sau đó véo mạnh vào đùi mình một cái.
Bởi vì đau đớn, Bạch Diệc Phi đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm chửi rửa chính mình, bây giờ nhà họ Lục vừa mới bị diệt môn, Lục Miêu Miêu còn bị người ta bắt đi, bản thân mình lại ở đây nghĩ đến những thứ này, đúng là uổng công làm người.
Hơn nữa, Lý Tuyết lại quan tâm anh như vậy, còn vì anh mà phải chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ lại đang có bầu, anh làm sao có thể làm chuyện gì có lỗi với cô được chứ?
Cho nên, sau khi Lưu Hiểu Anh múc xong nước quay lại, Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Tôi tự làm, tôi tự làm được”.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi có chút quái lạ: “Mặt anh sao lại đỏ thế?”
“A, cái này, do ánh đèn, do ánh đèn”, Bạch Diệc Phi không dám nhìn Lưu Hiểu Anh thêm nữa mà cúi thẳng đầu vào trong chậu nước.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy, trong lòng xẹt qua một cảm xúc thất vọng.
Bạch Diệc Phi tắm rửa xong lập tức rời khỏi phòng.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy lại càng thất vọng hơn, cô ta đứng yên tại chỗ, cảm thấy rất buồn bã.
Lưu Hiểu Anh khẽ lẩm bẩm một mình: “Tôi khiến anh không thích như vậy sao?”
Kỳ thực, Lưu Hiểu Anh vẫn biết lý do.
Bởi vì cô ta dùng châm để làm thông kinh mạch đang bị tắc nghẽn, trong thời gian ngắn, đan điền sẽ khôi phục rất nhanh.
Mà sau khi hồi phục, khí huyết sẽ càng vượng hơn, cũng tức là nói, sẽ có một luồng lửa dục vọng sản sinh tại đan điền.
Lúc này, đàn ông sẽ không thể làm chủ được chính mình.
Cho nên Lưu Hiểu Anh biết chuyện gì đang xảy ra với Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi lại cố gắng kiềm chế rồi dập tắt dục vọng của chính mình, cho nên Lưu Hiểu Anh mới thất vọng như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy có chút may mắn.
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.