Gã lùn híp mắt: “Quả là một nước cờ hay”. “Vậy tiếp theo làm thế nào đây?”, gã hỏi. Gã cao lạnh lùng nói: “Cứ theo dõi trước đã, gửi vị trí hiện tại của chúng ta cho sếp, đợi khi sếp đến thì ra tay”. “Vì sao phải đợi sếp đến? Hai người chúng ta cũng được”, gã lùn dường như không đồng ý. Gã cao lắc đầu: “Mặc dù chúng ta đều là cao thủ hạng 2 nhưng như tao biết thì hầu hết các cao thủ hạng 2 cấp thấp đều không phải là đối thủ của người phụ nữ này”. Gã lùn lại không nghĩ thế: “Chúng ta có hai người, hơn nữa còn là đàn ông, lẽ nào không đánh thắng nổi một người phụ nữ?” Gã cao lườm gã lùn một cái, cau mày nói: “Cẩn thận thì hơn, ngay cả đại ca dưới chướng sếp cũng “ngã ngựa” rồi, chúng ta không thể phạm sai lầm được”. Gã lùn nghe vậy suy nghĩ một lát rồi đành gật đầu: “Vậy mau gửi vị trí cho sếp đi”. Ngay khi hai gã định gửi vị trí thì đột nhiên một người xuất hiện ngay sau lưng chúng. Người đó vỗ vai gã cao. “Ai?” Gã cao và gã gầy lập tức quay đầu, chuẩn bị tấn công. Sau lưng bọn chúng là một người đàn ông rất đẹp trai. Người đàn ông cười tủm tỉm hỏi: “Hai người anh em cũng đến “kiếm chác” à?” Thực ra “kiếm chác” ở đây là trộm đồ, chẳng qua là dùng cách nói dễ nghe hơn mà thôi. Nghe đến đây, hai gã đàn ông thả lỏng cảnh giác, cho rằng người đàn ông là kẻ trộm. Vì thế gã lùn sầm mặt: “Không phải, mau đi đi! Nếu không bọn tao sẽ gọi cho bên quản lý tài sản đấy”. Loading... “Người anh em à, hẳn hai người không phải là hộ dân ở đây đâu nhỉ?”, người đàn ông trẻ tuổi nhìn điện thoại của họ: “Còn gửi cả định vị cho người khác nữa”. “Thế nào? Các anh định làm “bữa lớn” nên gọi người đến à?” Gã lùn tức giận: “Mẹ mày mau cút, đừng có lắm chuyện!” Gã lùn vừa nói vừa định động tay động chân thì bị gã cao ngăn lại. “Nếu đều là anh em thì hẳn phải biết quy tắc không trộm cùng một chỗ chứ?”, gã cao giả vờ là kẻ trộm, lạnh lùng nói. Người đàn ông đẹp trai cười tủm tỉm, ngượng ngùng nói: “Thật ra tôi lạc đường rồi, không tìm thấy lối ra, có thể cho tôi mượn điện thoại của hai anh xem không?” “Biết thự rất rộng nhưng vẫn có biển chỉ đường, vậy mà lạc được ư?”, gã cao lạnh lùng nhìn anh ta. Người đàn ông đẹp trai lúng túng: “Ầy, cho tôi xem một tý thôi”. Nói xong thì lập tức giật lấy điện thoại của gã lùn. Anh ta cúi đầu nhìn, phóng to bản đồ: “Hóa ra là đi như thế!” Biểu cảm của gã cao và gã lùn đều thay đổi. Hai người bọn chúng đều là cao thủ cấp 2 nhưng đối phương lại dễ dàng cướp được điện thoại trong tay chúng. Vì thế hai gã lập tức nhận ra rằng người đàn ông trước mặt này không đơn giản. Gã cao gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?” Người đàn ông đẹp trai mỉm cười rồi nói: “Tôi là Mạnh Kình”. “Mạnh Kình?”, hai gã đàn ông cau mày, dường như bọn chúng đã từng nghe thấy cái tên này nhưng không thể lập tức nhớ ra được. Gã lùn đổi vị trí với gã cao, vừa vặn chặn lại hai phía trước sau của người đàn ông tên Mạnh Kình này. Gã lùn hỏi: “Mày định làm gì?” Mạnh Kình nhún vai nói: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ là muốn xem xem các anh định làm gì thôi. Nhưng mà tôi phát hiện ra các anh định làm chuyện xấu”. “Mà việc xấu các anh định làm là động vào vợ tương lai của tôi, vậy thì không được rồi”. “Vì an toàn của vợ tương lai của mình, tôi chỉ đành giết hai anh vậy”. Mạnh Kình lúc nói chuyện rất bình thản, dường như với anh ta tùy tiện giết hai người là chuyện rất bình thường. Gã lùn nghe vậy thì không coi ra gì: “Một mình mày mà cũng muốn giết bọn tao? Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai? Có biết bọn tao…” Gã lùn còn chưa dứt lời Mạnh Kình đã nhẹ nhàng đâm xuyên bàn tay qua ngực gã, trúng ngay tim gã. Gã lùn không tin nổi mà cúi đầu nhìn. Gã cao cũng không tin nổi mà cúi đầu nhìn. Hai tay của Mạnh Kình trúng tim hai gã. Mạnh Kình than thở: “Rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ?” … Kỳ Kỳ hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong khu vực cây xanh. Khi cô ta trở về từ chỗ Dương Xảo thì Mạnh Kình đang cầm điện thoại xem phim, nhưng không phải loại phim bình thường mà là loại cấm trẻ con dưới 18 tuổi. Không những thế Mạnh Kình còn mở loa ngoài rất to, ai bảo trong biệt thự chỉ còn mình anh ta làm chi. Nhưng sau khi thấy Kỳ Kỳ về thì anh ta lập tức tắt tiếng, tắt cả màn hình, vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy cười nói: “Cô Kỳ Kỳ về rồi?” Kỳ Kỳ đương nhiên nghe được âm thanh vừa nãy, vì thế cô ta lạnh lùng nhìn anh ta: “Dơ bẩn”. Cô ta nói xong thì đi lên lầu.
Mạnh Kình đợi Kỳ Kỳ đóng cửa phòng rồi mới nói: “Đây là chuyện bình thường, dơ bẩn chỗ nào?” … Hai tháng trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Bạch Diệc Phi lúc này đang ở trong kho vàng số 3 ở Đảo Lam. Anh cũng không ngờ rằng nơi mình trốn lại là kho vàng số 3. Lúc đó, Tử Y giải thích: “Chúng ta đến nơi này không chỉ để trốn mà còn để bảo vệ, bởi vì Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng còn ở trên Đảo Lam nhưng vì một số nguyên nhân mà nhà nước không tiện nhúng tay vào chuyện ở đây”. Thực ra kho vàng số 3 không nên được canh giữ bởi người canh giữ kho vàng số 1 nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác. Người canh giữ kho vàng số 3 đã chết rồi, thực lực của Bạch Diệc Phi còn chưa đủ. Mà một mình Tần Hoa đối phó với Đạo Trưởng thì không sao, nhưng nếu gặp phải cao thủ hạng 1 như Lương Vĩ Siêu thì không được. Vì thế Tử Y mới đi cùng nhóm Bạch Diệc Phi đến Đảo Lam. Nhiệm vụ chủ yếu là phối hợp với người bên trên làm mồi câu đồng thời bảo vệ kho vàng, cũng như nâng cao thực lực cho Bạch Diệc Phi. Còn Lưu Hiểu Anh thì đương nhiên là phụ trách xử lý vết thương cho Bạch Diệc Phi rồi. Hai tháng với Bạch Diệc Phi mà nói dài như một năm. Anh còn hỏi Tử Y: “Sư phụ, con đã lớn tuổi thế này, bây giờ luyện tập cũng muộn rồi, có nâng cao thực lực cũng lên được bao nhiêu đâu?” “Cậu thì khác”, Tử Y mỉm cười: “Lúc đầu tôi cũng cho là vậy nhưng sau này mới phát hiện ra cậu có thể làm được”. Bạch Diệc Phi: “…” Bạch Diệc Phi rất muốn nói: “Không, con không được”. Thật ra tình hình của Bạch Diệc Phi giống như Bạch Hổ đã nói, cho dù một người có cố gắng thế nào cũng không bằng được người có tài năng. Sự thật chứng minh, Bạch Diệc Phi đúng là như vậy. Nhờ Sa Phi Dương chỉ dạy, sau một tháng, anh đã học được ám kình. Ám kình không phải là nội lực như trong thế giới võ hiệp mà là một loại sức mạnh bạo phát. Nó có thể bạo phát lần thứ 2 vào lúc đang tấn công, từ đó nâng có sức mạnh của người sử dụng. Nhưng khi luyện ám kình cũng phải chú ý đến sự thay đổi của cơ thể, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì thế Sa Phi Dương mới yêu cầu Bạch Diệc Phi cởi hết quần áo ra. May mà kho vàng đủ rộng, cũng có vài phòng nên không xảy ra trường hợp lúng túng là bị Lưu Hiểu Anh thấy hết. Trong một lần luyện tập, lúc nghỉ ngơi, Bạch Diệc Phi đang uống nước thì nhận thấy Sa Phi Dương có 6 ngón chân. Vì thế anh tò mò hỏi: “Chú Sa, chú có 6 ngón chân?” Bạch Diệc Phi lập tức nhớ đến chuyện mà Lý Tuyết từng nói. Lúc đó, Lý Tuyết tra được rằng Sa Phi Dương đã chết, thậm chí còn đến tận huyệt, tìm được thi thể của ông ta. Bàn chân của thi thể cũng có 6 ngón chân cho nên mới cho rằng Sa Phi Dương đã chết rồi. Sa Phi Dương nghe Bạch Diệc Phi hỏi vậy thì hiểu ra, vì thế cười nói: “Đây là do di truyền”. Chỉ cần học cấp 3 thì sẽ biết việc có 6 ngón chân rõ ràng thế này là đặc điểm di truyền của dòng họ. Bạch Diệc Phi nghe xong thì kinh ngạc. Vì thế anh đột nhiên có một suy đoán. - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]