“Bọn họ cứ như biến ra từ trong không khí vậy, bởi vì họ đã ở trong kho vàng trước, có cách ẩn mình để không ai phát hiện ra!” “Như vậy có thể thấy rằng lối ra ở đằng sau lưng các người!” Bạch Diệc Phi gật đầu: “Cô nói đúng, có điều tôi có chút kinh ngạc, lúc này rồi mà cô vẫn nghĩ đến kho vàng được!” Lương Vĩ Siêu bật cười. Mọi người đều nhìn cô ta. Sau đó, Lương Vĩ Siêu cười nói: “Đương nhiên là có tâm trạng rồi, anh cho rằng dựa vào mấy người đó là có thể ngăn cản tôi sao?” “Đúng vậy, đám các người, ngoại từ tôi không đánh lại Tần Hoa ra, những người khác có ai là đối thủ của tôi chứ, càng không nói đến đại boss đang ở đây, Tần Hoa cũng chẳng là cái thá gì cả”, Đạo Trưởng hừ lạnh nói, trong mắt có chút đắc ý. “Thật không biết ai cho các người tự tin nữa”. Đạo Trưởng nói đúng, trong số bọn họ chỉ có Tần Hoa và Đạo Trưởng lợi hại nhất, những người khác như Sa Phi Dương, Bạch Vân Bằng và Trần Ngạo Kiều kém hơn một chút, không có gì đáng sợ, dù gì bên bọn họ vẫn còn hơn chục cao thủ cấp 2. Nhưng mà, không có gì là tuyệt đối cả. Đạo Trưởng vừa dứt lời, Tần Hoa đã đứng dậy đi về phía Lương Vĩ Siêu mà nói: “Nếu đã như vậy thì tôi thử đánh với đại boss xem thế nào!” Nói xong, Tần Hoa đột nhiên lao nhanh về phía Lương Vĩ Siêu như một quả đại bác được bắn ra. Tốc độ của Tần Hoa quá nhanh khiến nhiều người có mặt không nhìn rõ. Ngay sau đó, anh ta xuất hiện trước mặt Lương Vĩ Siêu, giơ nắm đấm lên thô bạo xuất chiêu. Thực lực của Tần Hoa cực lớn, cũng không cần dùng đến sức mạnh của ám kình. Lương Vĩ Siêu không hề hoảng sợ, cô ta ngả người về phía sau, đồng thời tung một nắm đấm Thái Cực Quyền nhằm hóa giải sức mạnh của Tần Hoa. Nhưng Tần Hoa đột nhiên dang rộng lòng bàn tay, duỗi thẳng cẳng tay về phía trước, cũng sử dùng một chiêu trong Thái Cực Quyền. Loading...
Thái Cực Quyền với Thái Cực Quyền, ai có hiểu biết sâu sắc hơn thì người đó có lợi. Vốn dĩ Lương Vĩ Siêu định hóa giải sức mạnh của Tần Hoa nhưng sau khi Tần Hoa ra tay, sức mạnh đó không những không bị hóa giải mà ngược lại còn tràn ra như những cơn lũ. Lương Vĩ Siêu lập tức cảm thấy một lực cực mạnh đập vào cánh tay mình. “Bịch bịch bịch....” Lương Vĩ Siêu lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin được. Cảnh tượng này khiến cho Đạo Trưởng và người của gã ta cực kỳ kinh ngạc. Không ai trong số họ ngờ rằng Lương Vĩ Siêu vừa mới giao đấu đã rơi vào thế bất lợi. Theo hiểu biết có họ trước đây về Tần Hoa, cũng chính là Tần Sơn lúc đó, anh ta chỉ sử dụng nắm đấm một cách ngẫu nhiên chứ không giống như bây giờ, có chiêu thức riêng của mình. Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu, trước đây Tần Hoa vẫn luôn che giấu thực lực của mình mà thôi. Đạo Trưởng nghĩ đến đây thì trong lòng liền thở dài. Bởi vì cho dù Tần Hoa có che giấu thực lực thì gã ta cũng đánh không lại anh, gã ta có thể không tức giận sao? Tần Hoa bây giờ không cần giả bộ nữa, thế nên anh ta liền thể hiện hết sức mạnh của mình, anh ta không những biết dùng ám kình mà còn là một cao thủ ám kình nữa. Sự kết hợp giữa Thái Cực Quyền và ám kình của anh ta khiến sức mạnh đó chồng chất như một ngọn núi. Thực lực của Lương Vĩ Siêu cũng không thể coi thường, dù gì chịu một chưởng với sức mạnh cường đại như vậy cô ta cũng chỉ cần lùi lại vài bước, nếu là người khác e rằng sớm đã không chịu nổi chiêu đó rồi. Bởi vậy vẻ mặt của Lương Vĩ Siêu cũng nghiêm nghị hơn nhiều, không dám khinh thường Tần Hoa nữa. Lương Vĩ Siêu dang rộng hai chân, hai tay trái phải liên tục di chuyển qua lại tạo thành một tư thế rất thoải mái, sau đó cả người đẩy về phía trước tung ra một cú đấm. Tần Hoa thấy vậy lập tức nắm chặt tay vung ra đỡ đòn. Nhưng lần này, anh ta phát hiện nắm đấm của mình bị Lương Vĩ Siêu nắm chặt, Tần Hoa đẩy về phía trước Lương Vĩ Siêu cũng tiến lên trước, hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại. “Bùm!” Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên. Sau đó Tần Hoa liên tục lùi về phía sau. Mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Bạch Vân Bằng nhìn thấy vậy thì không khỏi lo lắng nói: “Lương Vĩ Siêu quá mạnh rồi!” Sa Phi Dương khẽ thở dài: “Người canh giữ kho vàng thứ hai đương nhiên rất mạnh rồi!” Bạch Vân Bằng quay đầu lại kinh ngạc hỏi: “Anh Sa quen biết với người canh giữ kho vàng thứ hai sao?” Sa Phi Dương im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước, tôi có chút ấn tượng mơ hồ, người biết cô ta là người canh giữ kho vàng thứ hai cũng chỉ có vài người”. Bạch Vân Bằng sửng sối: “Sao anh Sa lại biết được điều đó?” Vẻ mặt của Sa Phi Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu nói: “Bởi vì sư huynh của tôi đã bị cô ta giết!” “Cái gì?”, Bạch Vân Bằng càng thêm kinh ngạc: “Thiên Hoa Sơn là do cô ta giết?” Sa Phi Dương khẽ gật đầu: “Bởi vì tôi và sư huynh của mình đe dọa tới nơi giấu vàng, thế nên Lương Vĩ Siêu giết sư huynh của tôi, còn Lương Minh Nguyệt bắt nhốt tôi ở đây”. Bạch Vân Bằng khó hiểu: “Tại sao lại là Lương Minh Nguyệt? Lương Minh Nguyệt có mục đích gì chứ?” Lương Vĩ Siêu có lí do để làm điều này, đó là bởi vì Sa Phi Dương và Thiên Sơn Hoa rất dễ dàng phát hiện ra địa điểm của kho vàng, nhưng còn Lương Minh Nguyệt thì sao?
Lương Minh Nguyệt là có lý do gì đây? Lương Vĩ Siêu là người canh giữ kho vàng thứ hai, lẽ nào Lương Minh Nguyệt cũng vậy? Vào giây tiếp theo, Sa Phi Dương giải thích rằng: “Lương Vĩ Siêu luôn nói dối, cô ta nói người canh giữ kho vàng thứ 3 và thứ 4 đã mất tích, trên thực tế người canh giữ kho vàng thứ 3 chính là Lương Minh Nguyệt”. “Mà người thứ 4 thì tôi chưa từng gặp qua”. Bạch Vân Bằng há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng đành im lặng. Lương Minh Nguyệt vậy nhưng là người canh giữ kho vàng. Nhưng tại sao thực lực của Lương Minh Nguyệt không cao? Rõ ràng đều là người canh giữ, cái này có chút không hợp lý thì phải. Nhưng Bạch Vân Bằng cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì lúc này cuộc chiến giữa Lương Vĩ Siêu và Tần Hoa đã có kết quả. Lương Vĩ Siêu sử dụng Thái Cực Quyền đánh lùi Tần Hoa, Tần Hoa không thể đánh trả. Điều này cho thấy, Tần Hoa thật sự không phải là đối thủ của Lương Vĩ Siêu. Nhưng Lương Vĩ Siêu vẫn rất ngạc nhiên trước thực lực của Tần Hoa: “Mới 30 tuổi mà có thể đạt tới trình độ cao như vậy, cậu đúng là một nhân tài hiếm có”. Vì bị Lương Vĩ Siêu đấm trúng một quyền, Tần Hoa lùi về sau và nôn ra một ngụm máu. Chu Khúc Nhi vội vã bước tới, nhanh chóng ôm lấy Tần Hoa lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?” Tần Hoa khẽ lắc đầu: “Anh không sao!” Đám người bên Lương Vĩ Siêu thở phào nhẹ nhõm. Họ khâm phục sức mạnh của cô ta và cũng rất vui khi Tần Hoa không thể đánh bại Lương Vĩ Siêu, có thể thấy bên họ thắng chắc rồi. Lâm Dụ Xương tràn đầy tự tin nói: “Anh Bạch, anh xem sao cứ phải như vậy chứ? Bây giờ biết được chuyện này rồi, hôm nay không thể sống sót mà rời khỏi đây được đâu”. “Đừng phí lời nữa, lên hết đi, giết bọn họ cho tôi!”, Đạo Trưởng hừ lạnh, xua tay nói. Đám người phía sau tất cả đều bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Mà đúng vào lúc đó. Một cơn gió mạnh ập đến. Lương Vĩ Siêu - người vốn dĩ có biểu cảm khá thờ ơ, thậm chí còn có cử chỉ đắc thắng thì lúc này ánh mặt đột nhiên nghiêm nghị và vội vã lùi về phía sau. Động tác của cô ta rất nhanh, nhưng cô ta nhanh thế nào cũng không bằng cơn gió kia được. “Rầm!” một tiếng. Đám tay chân của Đạo Trưởng đang lao tới phía trước thì đột nhiên đều bị đá bay ra ngoài. Phải biết rằng, những người này đều là cao thủ cấp 2, lại còn nguyên một đám, nhưng họ bay ngược lại về phía sau, cảm giác không khác gì những người bình thường không có võ công. Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo khoác gió màu tím đã đứng trước mặt Lương Vĩ Siêu, vung tay tát vào mặt cô ta. Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì lập tức vươn tay ra đánh Thái Cực Quyền, muốn hóa giải sức mạnh của cái tát kia. Nhưng ngay sau khi cô ta duỗi tay ra, liền bị một lực lớn hơn chấn động, đồng thời bàn tay người đó đánh vào vai cô ta. “Bịch!” Lương Vĩ Siêu bay ra ngoài, va vào một bức tường đá ở một bên rồi rơi xuống. “Rắc...!” - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]