Chương trước
Chương sau
Người đàn ông đó sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhàn nhạt hỏi: “Cậu tìm ai?”
Ông ta không mở cửa, chỉ hé ra một khoảng trống vừa đủ chỗ cho chính mình.
“Tôi tìm Bạch Vân Bằng”, Bạch Diệc Phi nói.
Người đàn ông không khỏi hừ lạnh khi nghe câu này: “Thằng ngu ở đâu đến? Tên của gia chủ nhà họ Bạch người như cậu có thể gọi sao? Cậu tưởng mình là ai? Muốn gặp thì gặp à?”
“Cút ra cho tôi!”, Bạch Diệc Phi đang lo lắng, không muốn phí lời với ông ta.
Anh muốn đẩy người đàn ông trung niên kia ra để đi vào.
Nhưng ngay khi tay anh chạm vào người đó thì lập tức bị một cỗ lực cực lớn đánh bật trở lại.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, thân thể của anh liên tục lui về sau mấy bước.
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Muốn đánh nhau? Chết đi”.
Nói xong, ông ta cúi người, giơ nắm đấm đánh mạnh vào ngực Bạch Diệc Phi.
Tốc độ của người đó rất nhanh, Bạch Diệc Phi căn bản không kịp phản ứng, anh chỉ có thể đưa đôi tay lên chắn trước ngực, sau đó bị nắm đấm của người kia đánh trúng.
“Bịch!”
Bạch Diệc Phi bay ngược lại, ngã mạnh xuống đất.
Người đàn ông trung niên khinh thường anh, lạnh lùng nói: “Thứ chó má ở đâu đến? Dám đến nhà họ Bạch gây sự à?”
“Không ai có thể đứng dậy sau khi bị tôi đánh một quyền, cứ nằm ở đó đi, nếu có người qua đường tốt bụng nào đó đi qua biết đâu sẽ có thể cứu cậu”.
Nói xong câu này, ông ta xoay người quay vào trong.
Nhưng khi quay người, ông ta bỗng dừng lại, bởi vì cảm nhận được Bạch Diệc Phi đã đứng dậy sau lưng mình.
Người đó có chút kinh ngạc nói: “Xem ra cậu chịu đánh khá giỏi”.
“Phụt!”
Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu, tay ôm ngực, lảo đảo đứng dậy.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Để tôi vào gặp Bạch Vân Bằng, tôi có thể tha cho ông”.
Người kia nghe vậy, không khỏi chế nhạo: “Cậu tưởng cậu là ai? Gia chủ là người cậu muốn là gặp được sao?”
“Lại còn tha cho tôi? Thật sự là quá kiêu căng ngạo mạn rồi, đứng trước cửa nhà họ Bạch mà dám nói những lời này?”
“Tôi ngược lại muốn biết, cậu làm thế nào để không tha cho tôi”.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong liền chế nhạo: “Vậy thì ông sẽ rất thảm đấy”.
Người đàn ông trung niên tiến nên phía trước một bước, cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu cho tôi xem tôi sẽ thảm hại đến mức nào!”
Người đó cho rằng Bạch Diệc Phi muốn động thủ với mình, đoán xem có phải anh có lá bài tẩy nào không, nhưng vẫn cứ cứng miệng chế nhạo.
Nhưng những điều này cũng không quan trọng, bởi vì mọi âm mưu và thủ đoạn đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh.
Tuy nhiên Bạch Diệc Phi không hề động đậy.
Anh nhìn người đó cười lạnh hỏi: “Không lẽ ông không thấy tôi rất quen mắt sao?”
Người đàn ông trung niên nghe lời này thì nhíu mày, sau đó đánh giá anh một chút, quả thật có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy tôi rất giống ai đó sao?”
“Có chút giống với...”, người đàn ông trung niên đột nhiên sửng sốt.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lớn: “Tôi là Bạch Diệc Phi, có người sắp đánh chết tôi rồi!”
...
Trong phòng khách của biệt thự.
Ngô Quế Hương nắm lấy tay Bạch Diệc Phi, vô cùng hạnh phúc.
Bạch Vân Bằng đứng ở một bên, ánh mắt đầy ý cười.
Mà người đàn ông trung niên kia là quản gia nhà họ Bạch, tên là Tưởng An.
Ông ta đang đứng run rẩy phía sau bọn họ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tưởng An rất hối hận, sao ông ta lại không nhìn ra thằng nhóc này rất giống Bạch Vân Bằng cơ chứ.
Bạch Diệc Phi cũng vậy, cứ nói ra tên mình thì cần gì phải rắc rối như vậy, ông ta cũng không cần động thủ đánh người.
Bạch Vân Bằng nổi tiếng về bảo vệ gia đình, Ngô Quế Hương cũng vậy, nếu bọn họ biết ông ta đánh Bạch Diệc Phi, vậy thì hậu quả...
Bây giờ, ông ta chỉ hi vọng Bạch Diệc Phi sẽ không tố cáo mình trước mặt Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương.
Ngô Quế Hương kéo tay Bạch Diệc Phi và hỏi han rất nhiều, Bạch Diệc Phi cũng trả lời từng câu một.
Khi Ngô Quế Hương hỏi đến em gái anh, đôi mắt của Bạch Diệc Phi đã đỏ ửng.
Ngô Quế Hương cũng thở dài và nhẹ nhàng nói: “Có thời gian mẹ sẽ đi thành phố Thiên Bắc thăm nó, đúng là đứa nhỏ tội nghiệp”.
Bạch Diệc Phi không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
“Là anh cả về rồi sao?”
Âm thanh này làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Bạch Diệc Phi, tim anh vô thức đập kịch liệt.
Sắc mặt Ngô Quế Hương cũng đại biến, bà vô thức buông tay Bạch Diệc Phi ra.
Một người thanh niên giống Bạch Diệc Phi đến bảy tám phần được Kinh La đẩy xe lăn vào.
Đây chính là người mốn dồn Bạch Diệc Phi vào chỗ chết- Bạch Khiếu.
Sau khi Bạch Khiếu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cười nói: “Thật sự là anh cả rồi!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cau mày.
Phải biết rằng, Bạch Khiếu rất muốn giết anh nên đáng ra phải rất hận anh mới đúng.
Sao bây giờ lại tỏ ra nhiệt tình đến vậy? Hoàn toàn không hận anh, mà nhìn vào dường như không có chút giả dối nào.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Bạch Khiếu à?”
Bạch Khiếu lập tức gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy, anh cả, em luôn mong anh về nhà, từ khi biết anh ở thủ đô, em đã luôn muốn như vậy”.
Bạch Khiếu nhiệt tình đến mức Bạch Diệc Phi không biết phải đối xử như thế nào.
Rõ ràng Bạch Khiếu hận anh đến chết đi sống lại, nhưng sao lại biểu hiện thân thiện như vậy?
Anh không hiểu, tại sao Bạch Khiếu lại có thể che giấu lòng hận thù với anh sâu đến như thế, một chút dấu vết cũng không lộ ra?
Người này thật sự rất đáng sợ.
Bạch Diệc Phi không phải là người như vậy, thế nên anh không che giấu được cảm xúc thật của mình.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói với Bạch Khiếu: “Chị dâu cậu có thai rồi, hơn nữa còn là thai đôi”.
Bạch Khiếu nghe vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại, có chút mất tự nhiên.
Bạch Diệc Phi biết chính Bạch Khiếu đã cho Lý Tuyết uống thuốc khiến cô vô sinh, tuy anh không có bằng chứng về chuyện này nhưng mọi người đều biết rõ.
Bạch Diệc Phi cố ý nói vậy cũng chính là tuyên chiến với Bạch Khiếu, nói với hắn ta rằng, anh đã biết hết.
Anh đã trở lại thủ đô, lại thêm Lý Tuyết có thai, anh mới là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí gia chủ của nhà họ Bạch.
Mà Bạch Khiếu thì hoàn toàn không thể!
Vì vậy, ánh mắt của Bạch Khiếu xẹt qua một tia sát khí.
E rằng chỉ có Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương sau khi bất ngờ thì vô cùng phấn khích.
“Thật sao?”, Ngô Quế Hương kích động hỏi một câu.
Bạch Vân Bằng cũng nhìn Bạch Diệc Phi đầy mong đợi.
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại cau mày, nghiêm nghị nói: “Thật sự là có thai rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?”
“Cô ấy mất tích rồi, tôi nghi ngờ là do liên minh doanh nghiệp làm”, Bạch Diệc Phi cười khổ nói.
Ngay khi lời nói thốt ra, phòng khách ngay lập tức im lặng.
Sau đó là tiếng gầm giận giữ của Bạch Vân Bằng: “Bọn chúng lại dám!”
“Nếu kẻ nào dám động đến một sợi tóc của con dâu Bạch Vân Bằng này, cho dù có phải trả giá thế nào cũng phải tiêu diệt hắn!”
Không ai ngờ rằng Bạch Vân Bằng lại tức giận đến vậy, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại.
Bạch Diệc Phi có chút bối rối, Bạch Vân Bằng là người đứng đầu một trong bốn gia tộc lớn sao? Tính tình này cũng bạo lực quá đi mà! Hoàn toàn không trầm ổn chút nào!
Thật ra Bạch Vân Bằng trước giờ vẫn rất bình tĩnh, chỉ là sự việc lần này làm ông không nhẫn nhịn được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.