Bạch Diệc Phi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó trả lời: "Cảm ơn bác đã đến thăm, nhưng tôi chỉ bị thương nhẹ thôi". Bạch Phi Long nghe vậy thì vẻ mặt trầm xuống, ông ta cả giận nói: "Cậu!" Nhưng ông ta chỉ nói một chữ như thế, sau đó kiềm nén cơn giận cười nói: "Đúng là người của nhà họ Bạch rồi, khó trách chị họ cậu lại không chơi thắng được cậu". “Chơi?”, Bạch Diệc Phi nghĩ mình nghe lầm. Bạch Phi Long nghe vậy thì nói: "Bạch Diệc Phi, cậu nên biết nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô. Chúng ta không giống những gia tộc giàu có khác, vì vậy anh chị em trong nhà sẽ thoải mái đùa giỡn hơn, khi chơi có thể quá trớn một chút so với những nhà bình thường". “Từ nhỏ cậu đã bị đưa tới nông thôn, nên chắc hẳn còn chưa biết tình hình của những gia tộc lớn như chúng ta. Vì vậy hôm nay tôi nói như thế để cậu không trách cứ”. “Nghe nói cậu đã bắt chị họ, cậu hãy nể mặt tôi mà thả chị họ của cậu ra được không. Chị họ cậu đúng là chơi không thắng được cậu". Bạch Diệc Phi nghe thế thì muốn đứng lên, người mặc đồ đen bên cạnh nhanh chóng dìu anh. Sau đó Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Bác, trên người tôi còn có vết thương, nên không đứng dậy chào hỏi bác được rồi". Bạch Phi Long xua tay nói: "Không cần quan tâm những nghi thức xã giao này". Bạch Diệc Phi thấy vậy thì rất kinh ngạc: "Không phải bác vừa mới nói bốn gia tộc lớn không giống gia tộc bình thường sao!? Nếu cháu trai có chỗ không hiểu nên thất lễ, thì cũng mong bác cũng đừng trách móc". Anh vừa dứt lời thì nét mặt Bạch Phi Long bỗng cứng đờ. Câu nói vừa rồi đã lộ ra sự coi thường và khinh miệt, bởi vì ông ta hoàn toàn coi thường Bạch Diệc Phi đến từ nông thôn này, nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi vì một câu nói mà ám chỉ ông ta là không hiểu lễ nghi bằng một kẻ thôn quê. Vì vậy Bạch Phi Long có chút lúng túng, thế nên ông ta bèn dời chủ đề: "Không hổ là con trai của Vân Bằng, hai người đúng là rất giống nhau". “Chẳng qua tính cách thế này khiến cho người ta rất lo lắng. Cậu xem, việc tối hôm qua rõ ràng có thể dùng biện pháp khác để giải quyết. Nhưng kết quả thì sao? Không phải bản thân cậu cũng phải cuốn gói chạy đi sao". "Không chỉ có như thế, bố của cậu cũng bị trưởng bối trong nhà mắng mỏ, thật sự là hồ đồ mà!" “Cậu xem, nếu cậu thật sự không đội trời chung với liên minh doanh nghiệp, vậy thì đến lúc đó không phải những trưởng bối trong gia tộc sẽ là người quyết định thái độ sao?" “Cậu nhìn bố cậu đi, lần này ông ấy làm thế quả thật là không sáng suốt, quá xúc động rồi. Chính ông ấy đi thì có ích gì đâu? Lại còn đắc tội trưởng bối trong tộc nữa”. “Cho nên ấy, lần đầu gặp mặt cũng đừng chơi văn chơi chữ với tôi. Cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?" Bạch Diệc Phi lẳng lặng nghe hết lời Bạch Phi Long nói, sau đó mới cười đáp: "Những lời vừa rồi, ý là bác đang dạy tôi ấy à?" “Cũng không đến mức đó, dù sao cậu cũng lớn thế này rồi. Chỉ sợ là không dạy lại được”, Bạch Phi Long hơi nâng tay, cười cao ngạo nói. Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: "Thế bác có muốn nghe thử ý của tôi không?" Bạch Phi Long khẽ dừng, sau đó mới nói: "Vậy cậu nói nghe xem". Bạch Diệc Phi vươn tay sờ vải gạt trên đầu mình, sau đó nói với Bạch Phi Long: "Bác, tối hôm qua tôi bị thương ở chỗ này, hơn nữa còn rất nặng". “Nghe những lời vừa rồi của bác, thì tôi thấy bác cũng là người hiểu lí lẽ. Nếu như đã nói như vậy, thế có phải bác nên quan tâm vết thương của cháu trai trước hay không? Cho dù là giả dối thì cũng tốt!” “Coi như là giả dối thì trong lòng tôi cũng sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng cuối cùng thì sao? Trước tiên là khoa tay múa chân tỏ vẻ với tôi, vậy bác có tư cách gì dạy tôi, sau đó còn đánh giá bố tôi nữa?" “Nếu bố tôi không sáng suốt thì ông ấy làm sao có thể ngồi được trên vị trí gia chủ ấy? Còn con trai trưởng như bác thì lại không thể, chẳng lẽ những vị trưởng bối kia không nhìn ra ai mới là người ngu xuẩn thật sự sao?” “Bác còn bảo tôi và Bạch Kiều đấu đá nhau chỉ là chơi đùa thôi, đúng là nực cười. Bảo người khác cầm dao bầu gậy gộc hô hào muốn giết tôi, vậy mà chỉ là đùa giỡn sao?” “Nhưng mà bác đã nói là chơi đùa, vậy coi như là chơi đùa đi. Trò chơi này còn chưa chấm dứt nhưng bây giờ bác lại tới đòi người, vậy không phải là phá hỏng quy tắc trò chơi hả?" Bạch Diệc Phi nói hết một phen, biểu cảm Bạch Phi Long càng ngày càng khó coi, ông ta rất muốn phản bác lại, nhưng lại không biết lấy gì để phản bác. Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm nét mặt của ông ta, vừa nãy anh còn nói không chút cảm xúc, ngữ điệu bình tĩnh. Nhưng giờ đây anh trực tiếp hừ lạnh, giọng điệu trầm thấp và lạnh lùng: "Đừng nói với tôi là bác không biết tại sao tôi tới thủ đô nhé?" “Con mẹ nó, ai cho ông quyền đánh anh em của tôi?” Bạch Phi Long hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Diệc Phi lại đột nhiên lạnh mặt như thế, ông ta nhất thời không phản ứng kịp. Qua hồi lâu Bạch Phi Long mới phản ứng lại, sau đó trừng mắt với Bạch Diệc Phi, ông ta chỉ vào anh rồi tức giận nói: "Cậu cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi hả! Đúng là không biết lễ nghĩa!" Bạch Diệc Phi cười khẩy một tiếng: "Chưa trực tiếp ra tay với ông thì đã tính là rất biết lễ nghĩa rồi đấy!" “Cậu!”, Bạch Phi Long run rẩy chỉ vào Bạch Diệc Phi, ông ta lớn tiếng trách mắng: "Đồ mất dạy, muốn tạo phản hả? Hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu phải thả chị họ cậu ra, nếu chị họ cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, thì hôm nay tôi..." Bạch Phi Long còn chưa nói hết lời thì Bạch Diệc Phi đã trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số, anh lạnh giọng nói: "Chém đứt một ngón tay của Bạch Kiều cho tôi". Bạch Phi Long nghe thế thì sửng sốt tại chỗ. Sau đó một vệ sĩ ở bên người Bạch Phi Long lập tức tiến lên nói với Bạch Phi Long: "Ông chủ, loại oắt con nhà quê hỗn láo thế này cứ đánh một trận thì sẽ biết ngoan ngoãn". Bạch Phi Long tức không chịu nổi, nhưng hiện tại ông ta hoàn toàn không dám động vào Bạch Diệc Phi. Nguyên nhân không dám không phải là vì Bạch Diệc Phi đánh thắng Đạo Trưởng. Theo ông ta quan sát thì do đám người Bạch Vân Bằng bảo vệ nên Bạch Diệc Phi mới may mắn sống sót được sau vụ đụng độ với Đạo Trưởng. Sở dĩ ông ta không dám động đến Bạch Diệc Phi là vì Bạch Kiều vẫn còn trong tay anh. Bây giờ Bạch Phi Long còn tỉnh táo để tính toán thiệt hơn, chưa bị tức giận che mờ lý trí, nên ông ta xua tay để cho đám thuộc hạ đừng lộn xộn. "Bạch Diệc Phi, dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà, có chuyện gì nói rõ là được rồi. Hồi nãy đánh thuộc hạ của cậu là bác không đúng. Bác xin lỗi bọn họ, về phần thuộc hạ của bác, bọn họ cũng chỉ dựa theo sự phân phó của bác mà làm việc thôi, đừng trách bọn họ". “Đã nói xin lỗi rồi thì có nghĩa là chuyện này đã qua, được không?" “Ông chủ!” Thuộc hạ của Bạch Phi Long có chút kinh ngạc, cũng không thể chấp nhận được, Bạch Phi Long chính là ông chủ của bọn chúng, hơn nữa thân phận và địa vị còn cao hơn Bạch Diệc Phi rất nhiều, tại sao ông ta lại phải xin lỗi Bạch Diệc Phi chứ? Vì vậy thuộc hạ đã ra tay đánh Bạch Diệc Phi, cũng chính là người đàn ông vừa thốt lên đã đứng ra nói: "Là tôi ra tay, ông chủ không cần xin lỗi anh ta. Bạch Diệc Phi, anh muốn gì thì nhắm vào tôi, cần gì phải lôi những chuyện nhỏ nhặt này ra để uy hiếp cô cả và ông chủ chứ?" Bạch Diệc Phi nghe xong lời này thì xoay đầu nhìn tên đó, anh thản nhiên hỏi: "Mày cảm thấy những chuyện này là chuyện nhỏ hả?" “Vỗn dĩ là vậy", người đó hừ cười một tiếng. Bạch Diệc Phi cũng cười. Mục đích anh gây chuyện với liên minh doanh nghiệp thủ đô chỉ có một, nhưng qua miệng người này lại trở thành chuyên cỏn con. Anh không khỏi nhớ lại lúc Tần Hoa trở thành người thực vật, anh muốn báo thù Tần Hoa, nhưng tất cả mọi người đều khuyên anh không nên manh động, còn nói Tần Hoa chỉ là một cảnh sát cỏn con thôi mà. Trong lời của bọn họ rõ ràng chứa đựng sự khinh rẻ, coi thường, giống như lời nói bây giờ của tên này vây. Bọn họ đều cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Bạch Diệc Phi không cảm thấy như vậy. Vẻ mặt Bạch Diệc Phi nghiêm túc: "Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy xử lí chuyện nhỏ này trước, rồi hãy nói tới chuyện trò chơi". “Cậu muốn làm gì?", Bạch Phi Long hỏi. Bạch Diệc Phi chỉ vào người vừa rồi và nói: "Đêm qua tôi đã thề, nếu ai dám động vào anh em của tôi, thì con mẹ nó tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó!" “Hôm nay mấy người đã động vào anh em tôi một lần, vậy tôi sẽ cho mấy người biết rốt cuộc lời tôi nói có tác dụng hay không!?” "Hôm nay mày tự đánh gãy hai tay thì tao có thể để cho bọn mày rời khỏi nơi này, nếu không..." Bạch Diệc Phi đã biết người mới nói chuyện kia chính là kẻ đã đánh thương anh em của anh, mà người này cũng chỉ là ỷ thế Bạch Phi Long nên mới hoàn toàn không xem Bạch Diệc Phi và người của anh ra gì. Bạch Diệc Phi đại khái cũng có thể đoán được mọi chuyện, lúc ở cửa Bạch Phi Long muốn đi vào, nhưng bị người mặc đồ đen cản lại. Một người muốn vào, một người không cho vào thì hiển nhiên sẽ phát sinh xung đột, sau đó người này sẽ vì nịnh nọt Bạch Phi Long mà ra tay. Chuyện của Bạch Phi Long có thể tạm thời gạt sang một bên, nhưng kẻ này thì anh nhất định phải xử lý. Nghe thấy thế thì sắc mặt Bạch Phi Long âm trầm: "Cậu dám uy hiếp tôi? Thuộc hạ của cậu chính là anh em của cậu, vậy của tôi thì không phải sao?" “Vậy phải xem ông coi trọng anh em hay con gái của ông hơn rồi?”, Bạch Diệc Phi cười khẩy nói. "Hơn nữa tôi thật sự dám uy hiếp ông, vừa rồi chính là uy hiếp ông đấy, không cần hoài nghi!" “Cậu!” Bạch Phi Long nghe xong lời này thì vẻ mặt tràn đầy giận dữ, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào. Hơn nữa Bạch Kiều vẫn còn trong tay Bạch Diệc Phi, ông ta phải đáp trả vấn đề này như thế nào? Còn người ra tay thì lại không quan tâm, tên đó biết ông chủ mình đang khó xử nên bèn chủ động nói: “Bạch Diệc Phi, mày có tư cách gì uy hiếp ông chủ tao chứ?” “Ở đây bọn tao đâu phải chỉ có một người, hơn nữa tao còn là cao thủ cấp ba, mày có thể làm gì được tao?” “Ông chủ đừng nghe nó nói, chúng ta hãy bắt Bạch Diệc Phi lại, tôi không tin nó sẽ không thả cô cả ra”. Bạch Phi Long nghe xong lời này chợt ngộ ra, đột nhiên ông ta tỉnh táo lại. Nói cũng đúng, nếu bọn họ bắt Bạch Diệc Phi, thì người của Bạch Diệc Phi dám không thả Bạch Kiều sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]