Chương trước
Chương sau
Bạch Diệc Phi thấy lạ khi Kỳ Kỳ đến đây. Anh nhanh chóng đi đến trước mặt cô, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Hiện giờ cô ta nên ở bệnh viện Ngọa Long của thành phố Thiên Bắc chăm sóc Từ Lãng mới phải.
Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn lại, nói: “Đừng tưởng bở, không phải vì anh đâu”.
Bạch Diệc Phi cạn lời luôn. Lời này khiến anh thật sự không biết nên đáp lại như thế nào nhưng trong lòng anh vẫn rất kích động.
Dù sao thì thực lực của Kỳ Kỳ và Trần Ngạo Kiều cũng tầm tầm nhau. Có sự giúp sức của cô ta thì Bạch Diệc Phi sẽ có thêm một tia hy vọng.
Hơn nữa, về lý mà nói thì họ phải là kẻ địch mới đúng nhưng hiện giờ lại chung chiến thuyền, Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng phấn khích.
Kỳ Kỳ lạnh lùng nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi biết tại sao anh tôi không muốn tỉnh lại rồi. Bởi vì anh ấy không biết lựa chọn như thế nào”.
“Vậy thì tôi sẽ giúp anh ấy, gạt bỏ những lo toan này đi”.
“Nếu như không phải là anh tôi bị thương thì anh ấy nhất định sẽ đến cùng với anh. Chính vì như vậy, nếu như tối nay anh chết ở đây thì cả đời này anh tôi sẽ làm một việc duy nhất là báo thù cho anh. Tôi không muốn anh ấy làm như vậy”.
“Tôi vì anh tôi nên mới đến đây, anh đừng có nghĩ nhiều. Còn nữa, sau này đừng làm thế nữa. Dùng tính mạng của bao nhiêu người đổi lại tính mạng một người, cách làm này không tốt đâu… Mà là ngu xuẩn”, nói xong câu này cô ta không để ý đến Bạch Diệc Phi mà xoay người xông vào nhóm người kia.
Thực lực của Kỳ Kỳ thật sự rất mạnh, cú đấm của cô ta như khúc gỗ, vừa đánh xuống là có thể khiến đối phương trọng thương.
Ban đầu khi Kỳ Kỳ đánh Bạch Diệc Phi thì còn nhẹ tay và anh cũng quen rồi, nếu không thì từ lâu anh đã không chịu nổi.
Kỳ Kỳ dùng quyền với đám người kia mà như kiểu Chung Liên dùng dao vậy. Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này mà tâm trạng phức tạp.
Anh cũng biết, cách làm này của anh là để cứu anh em và dẫn dắt bao nhiêu anh em điên loạn chiến đấu cùng mình, thậm chí bỏ cả tính mạng, như vậy thật sự không đáng.
Nhưng theo như người ngoài thấy, thậm chí theo anh thấy, con người sống trên đời sẽ phải trả qua nhiều điều không như ý, nhiều lúc không thể làm theo ý nguyện của mình được.
Dần dần tâm thái cũng thay đổi, bất luận gặp phải chuyện gì thì cũng coi như không, luôn lựa chọn cách nhẫn nhịn. Những việc như này không hiếm gặp, có lúc không phải mình chọn cách nhẫn nhịn hoặc né tránh là có thể vượt qua. Bởi vì những lúc đó người khác sẽ tưởng rằng mình dễ bắt nạt và sẽ càng hống hách hơn.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi làm như này là muốn người khác biết rằng, anh sẽ không chọn cách né tránh, anh không phải người mà ai cũng bắt nạt được.

Người đàn ông trung niên lúc này cũng tham gia vào trận hỗn chiến, nhưng mục đích của ông ta chỉ là Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ đánh bại một đống, người đàn ông trung niên liền bước lại nói với vẻ khó xử: “Tiểu sư muội! Ngoài sư phụ thì ngày thường chỉ có sư huynh là thương em nhất thôi”.
Nghe thấy vậy Kỳ Kỳ không khỏi nhớ lại chuyện ở núi lúc nhỏ. Lúc đó người đàn ông cướp kẹo của cô ta, cô ta không nói nhiều mà xông lên trước đánh lại. Lúc đó trình độ họ khác biệt không lớn, hai người đánh một lúc không phân thắng bại.
Nhưng cục diện hiện thực lại khác, người của Bạch Diệc Phi vốn rất ít, lại còn bị giết một ít rồi, tình thế không được lạc quan cho lắm.
Đám người kia đều là người của hiệp hội thương mại, kẻ nào cũng như con sói đói đang khát mồi xông về phía Bạch Diệc Phi, kể cả là chết cũng phải xông lại.
Số lượng người cũng đông quá, kể cả thực lực của họ không yếu nhưng người có mạnh đến đâu thì cũng có lúc sức cùng lực kiệt, dù sao thì thể lực con người cũng có hạn.
Nhìn lại đám người của tổ chức Cuồng Sa cũng chết năm sáu người, bảy tám người bị ngã xuống rồi. Hai tay Bạch Hổ toàn là máu, không biết là của người khác hay của mình nữa. Còn sau lưng Chung Liên cũng bị người ta chém một dao, máu tươi vẫn đang chảy.
Trần Ngạo Kiều một mình đánh với cao thủ cấp 2 và cao thủ cấp 3, mặc dù không bị thương nhưng sức lực cũng ảnh hưởng.
Vệ sĩ của Lâm Cuồng chết ba bị thương một. Tình huống như này đúng là nghiêng hẳn về đối phương rồi.
Vì vậy có kẻ lớn tiếng hét: “Mau giết chúng đi, chúng sắp không trụ được rồi”.
“Giết”.
“Bắt sống Bạch Diệc Phi”.
“Xông lên”.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi rất lo lắng, đúng lúc này cao thủ cấp 2 và cao thủ cấp 3 xông lại phía anh.
Anh lập tức né tránh nhưng vẫn bị một tên đá trúng bụng, sau đó toàn thân bay ra ngoài như viên đạn. Nhưng anh vừa bay ra ngoài thì chân đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, sau đó kéo anh trở lại.
Tiếp đó, người đó lên trước một bước đi đến trước mặt hai tên kia, sau đó lại đánh quyền.
“Bụp, bụp, bụp”, liên tiếp mười mấy cú đấm đánh ra, tốc độ nhanh đến mức người khác không nhìn rõ. Khiến ba người kinh ngạc là rõ ràng họ tránh rồi nhưng đón họ lại là cú đấm tiếp.
Không bao lâu, hai cao thủ kia bị đánh bay ra ngoài. Cao thủ số 2 cũng không đỡ được cú đấm của đối phương, không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước.
Và người xuất hiện trước mặt, chính là Sa Phi Dương, một ông trùm có thể xoay chuyển cục diện.
Thật ra ban đầu Bạch Diệc Phi đã biết Đạo Trưởng sẽ đích thân đến, vì vậy anh mới không để Sa Phi Dương ra mà nấp ở trong bóng tối, mục đích để đánh với Đạo Trưởng. Nhưng tình thế không được lạc quan nên Sa Phi Dương đã tự xuất hiện.
Lúc ông ta đánh bay hai tên cao thủ số 3 và đánh lui tên cao thủ số 2 thì cuối cùng Đạo Trưởng cũng ra tay.

Đồng thời lúc này, trong phòng khách biệt thự của Diệp Giả, ông ta và Bạch Vân Bằng ngồi trên ghế sofa, trên bàn còn có đĩa đậu nành nhỏ và một đĩa lạc, hai người còn uống hết bình rượu nữa.
Tửu lượng của Diệp Giả không tốt lắm, hiện giờ mặt đỏ bừng, nói năng còn không rõ.
“Anh Bạch! Đến… Đến đây thôi… Kịch hay kia… Tôi không đi xem đâu…”, Diệp Giả đứng không vững, nói.
Bạch Vân Bằng chau mày nói: “Tôi còn nhớ trên kệ rượu nhà anh còn một bình…”.
“Được được, anh Bạch, tôi biết… Sai rồi, được chưa?”, Diệp Giả lập tức ngăn Bạch Vân Bằng lại, cười khổ nói: “Anh yên tâm, trận hỗn loạn này… Tôi không đi nữa… Anh Bạch! Anh tha cho tôi đi”.
“Nhưng mà kể cả nhà họ Diệp không đi thì con trai anh… Cũng chưa chắc an toàn đâu. Lần này Đạo Trưởng… Đích thân đến đấy. Ở thủ đô… Không ai là đối thủ của ông ta đâu”.
Bạch Vân Bằng nghe thấy vậy thì không kìm nổi xoa xoa trán của mình, hỏi Diệp Giả: “Anh không đi nữa sao?”
Diệp Giả lắc đầu nói: “Không”.
Bạch Vân Bằng gật đầu nói: “Được, vậy thì tôi đi”.
Diệp Giả không nói được gì mà nhìn Bạch Vân Bằng cất bước rời khỏi phòng khách.
Diệp Giả cạn lời, về tửu lượng thì ông ta không địch lại Bạch Vân Bằng nên ông ta rất sợ uống rượu với Bạch Vân Bằng.
Kết quả là Bạch Vân Bằng không tiếp tục uống rượu với ông ta nữa, chỉ hù dọa ông ta một cái, sau đó cho ông ta câu trả lời thôi.
Diệp Giả nghĩ thầm: “Mắc lừa rồi”. Sau đó ông ta lại thở dài: “Nói thẳng ra thì ông còn sốt sắng hơn tôi nhưng đi rồi thì đã làm sao? Đạo Trưởng bày ra thế cục này, con trai của ông còn tình nguyện nhảy vào, đúng là khó hiểu”.
“Nhưng lần này con trai ông mà chết thì chắc cũng danh truyền khắp thủ đô đấy. Dù sao thì khiến người của hiệp hội thương mại thủ đô phải huy động nhiều người như vậy đúng là không tầm thường”, Diệp Giả nói những lời này, Bạch Vân Bằng không thể nghe thấy được vì ông đã rời đi rồi.
Kể cả ông không nghe thấy nhưng trong lòng cũng hiểu, lần này Bạch Diệc Phi đúng là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa nếu ông đi, chưa chắc có thể giúp Bạch Diệc Phi thoát hiểm, thậm chí còn làm liên lụy cả nhà họ Bạch. Nhưng ông vẫn quyết định đi, vì đó là con trai ông.
Nhưng Bạch Vân Bằng vừa ra khỏi nhà Diệp Giả thì một con xe Porsche dừng trước mặt, chắn đường đi của ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.