Nói như vậy, lẽ nào hơn mười năm trước ông ấy đã đến liên minh doanh nghiệp thủ đô rồi sao? Trong trường hợp đó, mối quan hệ này là gì? Hơn nữa đã mười năm trôi qua, liên minh doanh nghiệp vẫn không có gì thay đổi sao? Bọn họ đi thang máy lên tầng 15, cô gái quầy lễ tân dẫn bọn họ đi đến khu vực chờ, nói: “Xin chờ một chút, tôi đi vào báo cáo trước!” Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đừng nói là tôi đến nhé, cứ bảo có người cần gặp là được rồi!” Cô gái đó mỉm cười nói: “Được ạ!” Sau khi nói xong, cô ta quay người bước vào trong văn phòng. Bạch Diệc Phi lập tức cao hứng, cuối cùng cũng sắp được gặp vợ mình rồi. Bọn họ đã xa nhau được một thời gian, anh nhớ vợ mình vô cùng. Sa Phi Dương nhìn thấy bộ dạng vừa hưng phấn vừa lo lắng của Bạch Diệc Phi, cười cuời nói: “Cái này không giống tác phong ngày thường của cậu!” Bạch Diệc Phi dừng lại, nghi ngờ nhìn Sa Phi Dương. “Tôi chưa bao giờ thấy cậu có vẻ bất an như vậy!”, Sa Phi Dương nhàn nhạt nói. Bạch Diệc Phi nghe vậy thì ngượng ngùng đáp: “Tôi có chút kích động, xấu hổ quá!” Lúc này, cánh của của phòng làm việc mở ra, người vừa đi vào bước ra, cười nhẹ nói: “Phó chủ tịch đang họp. Xin chờ một chút!” Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được, cảm ơn cô!” ... Một tiếng sau, cửa văn phòng của Lý Tuyết bị đẩy ra. Chu Khúc Nhi bước ra, vừa nghe điện thoại vừa sốt ruột nói: “Anh đừng có gọi điện cho tôi nữa có được không? Tôi đã nói không thích anh rồi!” “Tôi rất bận, không đi được, như vậy đi, đừng gọi điện làm phiền tôi nữa!” Nói xong cúp máy, cô ta lầm bầm: “Thật phiền phức, sao lại có người như vậy chứ?” Vừa lẩm lẩm vừa quay người lại đi vào trong văn phòng. Chỉ là khi định mở của, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, sau đó hơi quay đầu liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi cùng một người đàn ông không quen biết đi tới. Chu Khúc Nhi lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Bạch Diệc Phi, sao anh lại tới đây?” Chu Khúc Nhi bây giờ cao quý cũng tao nhã hơn trước kia rất nhiều, có lẽ vì đứng ở vị trí cao hơn nên khí chất cũng tự nhiên thay đổi theo. Bạch Diệc Phi cười nói: “Đã lâu không gặp!” Bạch Diệc Phi hỏi: “Cô họp xong chưa?” Chu Khúc Nhi cười nói: “Không sao, Tuyết Nhi chỉ đang sắp xếp công việc thôi, không phải là cuộc họp quá quan trọng, nếu cô ấy biết anh đến, nhất định sẽ rất vui”. Bạch Diệc Phi đáp: “Thôi không sao, chờ cô ấy họp xong đi!” Chu Khúc Nhi ngừng một lát. Sau đó gật đầu nói: “Thôi được!” Bạch Diệc Phi đến thủ đô lần này là muốn nói chuyện nghiêm túc với Lý Tuyết, muốn cô từ bỏ công việc của mình ở thủ đô, đồng thời anh cũng định từ bỏ tập đoàn Phi Tuyết, bọn họ cùng em gái anh tìm một nơi không có tranh đấu, yên bình sống qua ngày. Nhưng ngay cả khi như vậy, anh cũng cảm thấy, nếu chưa rời đi được thì anh vẫn phải hoàn thành tốt những việc khác. Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi tiếp tục ngồi ở khu vực nghỉ ngơi trò chuyện, đợi khoảng nửa giờ sau thì cuộc họp mới kết thúc. Trong văn phòng bước ra rất nhiều người, Lý Tuyết là người ra sau cùng. Tuy nhiên bên cạnh cô còn có một người thanh niên mặc vest đen nhìn rất phong độ. Lúc này anh ta đang nói chuyện với Lý Tuyết: “Lý Tuyết, một khách sạn mới khai trương có vài món ăn khá ngon, chúng ta cùng đi thưởng thức nhé!” Lý Tuyết cau mày, nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian!” Người đàn ông mặc vest đen vẫn không chịu bỏ cuộc, cười nói: “Chỉ là thời gian của một bữa cơm thôi, bận thế nào cũng không được bỏ bữa chứ?” Lý Tuyết đang định tiếp tục từ chối thì trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Diệc Phi, cô lập tức sững sờ. Mà người thanh niên kia thấy cô không lên tiếng thì nhanh chóng nói: “Em không từ chối anh, vậy coi như đồng ý rồi nhé!” Tuy nhiên, lời nói vừa dứt thì nghe thấy tiếng Lý Tuyết cất lên: “Chồng ơi?” Người thanh niên mặc vest chấn động, trong lòng hỗn loạn, nụ cười trên môi cũng không nhịn được, bởi vì anh ta tưởng rằng Lý Tuyết đang gọi mình. Nhưng một lúc sau anh ta mới phát hiện, cô không hề nhìn về phía mình mà nhìn thẳng về khu vực nghỉ ngơi. Bạch Diệc Phi rất thích thú khi nhìn thấy Lý Tuyết, anh bước nhanh qua, nhìn Lý Tuyết bằng ánh mặt dịu dàng. Anh vừa rồi có nhìn thấy người đàn ông mặc vest này, nhưng anh tin tưởng Lý Tuyết, thế nên không coi người đó ra gì, với cả anh mới là chồng của cô ấy. Lý Tuyết hoàn hồn lại, cười nói với Bạch Diệc Phi, sau đó quay sang người đàn ông kia với vẻ mặt lạnh lùng: “Xin giới thiệu với anh, đây là chồng tôi Bạch Diệc Phi”. Người đàn ông mặc vest đơ cứng, sau đó cười ngượng: “À. Thì ra đây là chồng của em, đã được nghe từ lâu, ha ha...” “Tôi, ồ, sẽ thực hiện theo kế hoạch mà Tuyết Nhi đã nói, vậy không làm phiền mọi người nữa!” Anh ta lúng túng xoay người rời đi, nhưng bị Bạch Diệc Phi gọi lại. “Đợi một chút!” Anh ta dừng lại, quay qua nhìn anh. Bạch Diệc Phi vẻ mặt lãnh đạm, giọng điệu lạnh lùng nói: “Liên minh các người không có quy tắc sao?” Người đàn ông mặc vest đương nhiên biết anh đang bất mãn, khẽ nhíu mày: “Ý anh là gì?” Bạch Diệc Phi không nhìn vào anh ta, thay vào đó nắm tay Lý Tuyết, dịu dàng nói: “Tuyết Nhi cái tên này là để tôi gọi vợ tôi, đó là cách cấp dưới như anh gọi cấp trên của mình sao?” Người đàn ông kia sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hung hăng nhìn Bạch Diệc Phi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Sau khi anh ta rời đi, Lý Tuyết mới nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt kì quái: “Anh đến sao không báo với em một tiếng? Em...” Bạch Diệc Phi ôm lấy Lý Tuyết, Lý Tuyết nhào vào lòng anh, những lời chưa nói cũng nuốt ngược vào trong. Khóe miệng Lý Tuyết khẽ nhếch lên, đôi tay ôm Bạch Diệc Phi, dựa đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi thở cùng nhịp tim mạnh mẽ, trong lòng có một cỗ ấm áp bùng lên. Bạch Diệc Phi cũng vậy, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Lý Tuyết liền cảm thấy thỏa mãn. Không biết qua bao lâu, tiếng ho đột ngột vang lên làm hai người định thần lại, dường như nhớ tới còn có những người khác xung quanh, liền tách ra. Chu Khúc Nhi trêu trọc nói: “Hai người cũng có phải vợ chồng son đâu. Sến chết đi được!” Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười: “Khúc Nhi, cảm ơn cô thời gian vừa qua đã chăm sóc cho Tuyết Nhi”. Chu Khúc Nhi hờ hững xua tay: “Chúng tôi chăm sóc lẫn nhau không cần anh cảm ơn, tôi phải cảm ơn Tuyết Nhi mới đúng, nếu không tôi sẽ không có cơ hội làm việc ở đây!” Nói xong, Chu Khúc Nhi tò mò nhìn chằm chằm vào Sa Phi Dương nói: “Đây là...” Ánh mắt của Lý Tuyết cũng nhìn sang, Bạch Diệc Phi vội vàng giới thiệu: “Đây là Sa Phi Dương Sa tiền bối, còn đây là vợ tôi”. Nghe xong, Lý Tuyết gật đầu trong vô thức: “Sa...” Sau đó cô đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, thấp giọng hỏi: “Sa Phi Dương?” Bạch Diệc Phi biết cô đang lo lắng điều gì, thế nên quay qua nói với Chu Khúc Nhi: “Khúc Nhi, cô dẫn Sa tiền bối đến chỗ nghỉ ngơi trước, tôi có chuyện cần nói với Tuyết Nhi”. Chu Khúc Nhi gật đầu, đưa Sa Phi Dương đến phòng khách. Lý Tuyết đưa Bạch Diệc Phi đến phòng làm việc của cô. Phòng làm việc của Lý Tuyết lớn và được bày trí trang nhã, có khu làm việc và thư giãn riêng. Bạch Diệc Phi lần đầu tiên thấy văn phòng lớn như vậy, không khỏi cảm thán: “Liên minh doanh nghiệp có khác, đúng là hào hoa!” Lý Tuyết lúc này mới lo lắng, cau mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải em đã nói với anh rồi sao, Sa Phi Dương đã chết rồi! Em còn nhìn thấy thi thể của ông ấy, chắc chắn 100%”. “Người bên cạnh anh bây giờ là ai? Có làm hại anh không?” Bạch Diệc Phi rất vui khi nhìn thấy Lý Tuyết lo lắng cho mình như vậy, liền ôm eo cô và nói: “Không cần biết ông ấy là ai, chỉ có một sự thật là anh đã cứu ông ấy!” Lý Tuyết lại không nghĩ như vậy, cô trừng mắt nhìn anh, đẩy anh ra hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà anh tin ông ta, không tin em?” Bạch Diệc Phi không chịu để Lý Tuyết rời khỏi vòng ôm của mình, anh khẽ nói: “Vợ à. Không phải như em nghĩ đâu, ý anh là, không cần biết ông ấy là ai, chẳng nhẽ anh cứu mạng ông ấy mà ông ấy lại hại anh sao?” Lý Tuyết không đồng tình nói: “Anh không biết chuyện người nông dân và con rắn sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]