Trên đời này, thứ tình cảm duy nhất cho đi mà không cần nhận lại chính là tình cảm gia đình. Từ Lãng mồ côi cha mẹ, lạc mất em gái khi mới 10 tuổi, nhiều năm trôi qua, anh ta luôn không ngừng tìm kiếm em gái bé bỏng của mình và điều đó đã trở thành nỗi canh cánh trong lòng anh ta bấy lâu nay. Sau bao nhiêu năm trời ròng rã tìm kiếm, anh ta cho rằng em gái của mình có thể đã... Nhưng bây giờ, anh ta đã tìm được em gái rồi, con bé còn ngay trước mắt, làm sao anh ta có thể không xúc động? Anh ta không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, anh ta muốn đến với em gái ngay lập tức để xem cho kỹ và nhận lại em gái bé bỏng của mình. Dương Xảo vô cùng ngạc nhiên. Trước cô ta đã nghe Từ Lãng nói qua về em gái, dẫu sao cô ta cũng có một người em trai nên cô ta có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Dương Xảo lập tức hét lên: "Lâm Tử! Dương Lâm! Mau tới đây!" Dương Lâm vừa lấy cơm từ nhà ăn trở về, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét của Dương Xảo, cậu tưởng là có chuyện lớn nên vội vã đẩy cửa đi vào. Sau khi bước vào phòng bệnh, cậu cũng vô cùng ngạc nhiên. Dương Xảo đang ôm Từ Lãng, vừa trông thấy cậu đi vào liền nói: "Mau lấy xe lăn tới đây". Dương Lâm giật mình tỉnh lại, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, sau đó tìm y tá mượn một chiếc xe lăn. Dương Xảo và Dương Lâm đỡ Từ Lãng lên xe lăn rồi đẩy Từ Lãng đi ra ngoài. Lúc đi qua hành lang, bọn họ tình cờ gặp Phùng Trác, Từ Lãng hỏi Bạch Diệc Phi hiện giờ đang ở đâu rồi kêu Dương Xảo tiếp tục đẩy mình đi ra ngoài. Phùng Trác nhìn thấy cảnh này liền muốn ngăn họ lại, nhưng Sa Phi Dương đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng nói: "Để cho cậu ấy đi đi". ... Tại tầng thứ 23 của tòa nhà thương mại. Trong một phòng họp lớn vô cùng sang trọng lúc này đang chật kín người. Nhưng riêng bàn họp hình bầu dục phía trước chỉ có mấy người ngồi. Ngồi ở vị trí chủ trì chính là Hứa Xương, hiện nay anh ta đã trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp Bắc Hải. Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan ngồi lần lượt ở hai bên của Hứa Xương. Mà Phùng Tiên Tiên ngồi bên cạnh Diệp Hoan mặt mày oán giận trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi. Trương Hoa Bân ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi, còn đám người Bạch Hổ đứng ở phía sau. Những chậu cây xanh nhỏ cùng những bông hoa tươi thắm được xếp thành một vòng đặt ở giữa bàn họp hội nghị làm tăng thêm sức sống xoa dịu đi bầu không khí có phần nghiêm túc . Hứa Xương liếc nhìn mọi người, khẽ mỉm cười nói: "Mọi người có mặt đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu nhé". "Nói thẳng vào vấn đề chính, Hoa Thượng là mảnh đất nằm ngay cạnh đường sắt cao tốc, diện tích rất lớn, theo ước tính sơ bộ của liên minh doanh nghiệp thì giá trị của nó khoảng chục tỷ, nếu được phát triển thì giá trị ấy còn tăng lên rất nhiều". "Cấp trên hy vọng rằng doanh nghiệp lớn mạnh nào đó sẽ tiếp quản nó, dĩ nhiên, không nhất thiết phải là một doanh nghiệp, hai doanh nghiệp hợp tác với nhau cũng được". "Cho đến thời điểm này, hai doanh nghiệp vững mạnh nhất ở Bắc Hải chính là tập đoàn Phi Tuyết và tập đoàn Diệp Thị, cho nên tôi thay mặt liên minh tiến cử, không biết hai doanh nghiệp nghĩ như thế nào?" Hứa Xương nói ra một cách khéo léo, nhưng mọi người đều hiểu ý của anh ta là nếu mảnh đất đó không có hai doanh nghiệp này đấu thầu thì cuối cùng giá trị của nó sẽ rất thấp, dĩ nhiên liên minh doanh nghiệp cũng chẳng thu được lợi ích gì. Thực ra Hứa Xương cũng chẳng mong Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan có được mảnh đất này, chẳng qua là anh ta sợ không có hai doanh nghiệp này đấu thầu thì lợi ích của liên minh doanh nghiệp sẽ giảm đi rất nhiều. Mọi người tại hội nghị đều nhìn thấy Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi đang nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Người không nhịn được mà lên tiếng trước chính là Phùng Tiên Tiên, cô ta lạnh lùng hừ một cái rồi nói: "Chủ tịch Hứa, điều này không phải quá rõ ràng sao? Giá trị của tập đoàn Diệp Thị lớn hơn tập đoàn Phi Tuyết nên mảnh đất này phải thuộc về tập đoàn Diệp Thị mới phải!" "Chao ôi, lúc tranh cử chức chủ tịch liên minh để cho Bạch Diệc Phi chiếm hời, nhưng lần này, anh đấu không lại tập đoàn của chúng tôi, Diệp Thị sẽ không để điều ấy xảy ra, tôi khuyên anh nên thức thời một chút, tránh đến lúc đó ầm ĩ thành trò cười cho thiên hạ". Diệp Hoan nghe Phùng Tiên Tiên nói xong khẽ cau mày. Trương Hoa Bân ở phía đối diện cũng lên tiếng: "Chúng tôi thừa nhận Diệp Thị rất vững mạnh, nhưng tập đoàn Phi Tuyết của chúng tôi cũng chẳng yếu, lúc cạnh tranh chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp chúng tôi còn thắng thì lần này chả vướng". Phùng Tiên Tiên nghe vậy giễu cợt: "Ai chẳng biết khoác lác, chỉ sợ chém gió quá thì thành bão thôi! Xem lại bản thân mình đi, có thể sánh với chúng tôi sao?" "Diệp phu nhân nói cứ như mình xuất thân cao quý lắm vậy, trước khi cô trở thành phu nhân nhà họ Diệp cũng chẳng cao sang hơn chúng tôi là bao!", Trương Hoa Bân nhẹ giọng đáp. Hai người không ai chịu nhường ai. Hứa Xương không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy cho nên lập tức cắt ngang cuộc tranh luận của hai người, cười nói: "Hai người nghe tôi nói một câu trước". "Người đấu thầu luôn là người ra giá cao nhất, hai người tranh cãi với nhau cũng vô dụng, điều tôi muốn biết bây giờ là mẫu thuẫn giữa hai nhà mà không ngừng gay gắt thì có ảnh hưởng đến buổi đấu thầu này không?" "Dẫu sao liên minh doanh nghiệp chỉ mong mọi người đấu thầu một cách lành mạnh, sự việc trở nên nghiêm trọng đối với ai cũng không tốt, không phải sao?" "Có lẽ trong lòng mọi người đều biết mảnh đất đó sẽ thuộc về một trong hai doanh nghiệp ở đây, dĩ nhiên, hai doanh nghiệp cần bắt tay với nhau cùng phát triển, như thế đôi bên mới cùng có lợi". Hứa Xương nói xong nhìn về phía Bạch Diệp Phi và Diệp Hoan. Nhưng hai người còn chưa mở miệng thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên. "Lời này của chủ tịch Hứa không phải quá thừa sao? Hai nhà bọn họ bây giờ đã mất đi tư cách đấu thầu, cho nên mảnh đất này cuối cùng thuộc về ai còn chưa rõ". Tất cả mọi người đều hướng về phía giọng nói vừa cất lên, Bạch Kiều và Lý Chúc bước ra khỏi đám đông, tự nhiên ngồi ở phía bên kia của bàn họp hội nghị. Bạch Kiều ngồi xuống, Lý Chúc lại không ngồi, dáng vẻ có chút lấy lòng. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Bạch Kiều và Lý Chúc. Bạch Diệc Phi cũng nhìn qua, đây là lần đầu tiên anh gặp Lý Chúc, mặt mũi gã khá bình thường, thân hình hơi mập mạp, nhìn qua biểu hiện và phong thái của gã có thể nói là một tên đàn ông hèn nhát. Nhìn sang Bạch Kiều, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cực chuẩn cùng với khí chất lạnh lùng lại mang thân phận cô chủ nhà họ Bạch, người như Lý Chúc quả thật không xứng với cô ta. Bạch Kiều nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Tôi nhớ liên minh có quy định rõ ràng, khi đấu thầu, nếu hai doanh nghiệp có xích mích cá nhân và cạnh tranh không lành mạnh, như vậy chưa thể đưa ra kết quả cuối cùng khi không có chứng cớ chứng minh hai doanh nghiệp đã hòa giải, và đều không được tham dự cuộc đấu thầu lần này". Bạch Kiều nói xong, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có chút hoài nghi. Vẻ mặt của Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan đột nhiên thay đổi, còn Hứa Xương có vẻ trầm mặc. Bạch Kiều vờ như không thấy, nói tiếp: "Như vậy theo quy định, tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Phi Tuyết đều không có tư cách tham gia cuộc đấu thầu lần này". Vẻ mặt Hứa Xương cực kỳ u ám, mọi người nhìn một cái liền hiểu liên minh doanh nghiệp quả thật có quy định như vậy. Mấy năm gần đây hai tập đoàn Diệp Thị và Phi Tuyết đều đấu đá lẫn nhau về mọi phương diện, đấu tranh về giá cả, thậm chí còn dính dáng đến giết người, đây rõ ràng là ân oán cá nhân, cũng không từ thủ đoạn bất chính mà đấu tranh, dựa vào quy định đã đề ra sẽ mất đi tư cách. Đã thế, giá đấu thầu của mảnh đất này không cao như mong đợi, liên minh chắc chắn sẽ phải chịu thiệt hại không nhỏ, Hứa Xương dĩ nhiên không mong chuyện này sẽ xảy ra. Vẻ mặt u ám của Hứa Xương đã dịu xuống một chút, cười giả trân nói: "Chuyện này liên minh tất nhiên sẽ điều tra rõ, nếu không tra rõ ngọn ngành sẽ không đưa ra kết luận". Bạch Kiều không hề hoảng sợ, cười nhạt nói: "Anh nói chí phải". Sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Nhưng tôi đã nhận được tin tức, Diệp Ngải em gái của Diệp Hoan đã bị Bạch Diệc Phi giết rồi, chính vì vậy mà tập đoàn Diệp Thị mới đấu đá không ngừng với tập đoàn Phi Tuyết, đây chẳng lẽ không phải là ân oán cá nhân sao?" Nói xong những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt. "Con mẹ nó! Tin này hot quá!" "Không phải chứ, Bạch Diệc Phi thế mà lại giết chết em gái Diệp Hoan ư?" "Đây không phải là quá hung hăng càn quấy sao?" "Nếu nói như vậy, đây chắc chắn là ân oán cá nhân rồi!" "Diệp Thị và Phi Tuyết chắc chắc sẽ bị xử phạt và mất đi tư cách đấu thầu". Bạch Kiêu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, cùng nhưng lời xì xào bàn tán, cô ta lộ ra ánh mắt đắc ý, sau đó lại cười khinh miệt một tiếng. Chỉ vì nguyên nhân này mà Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan mới đấu với nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng mất đi tư cách đấu thầu, thậm chí còn phải chịu thiệt hại to lớn, bất kể như thế nào thì cô ta cũng là người có lợi nhất. Ngay lúc này, Bạch Diệc Phi im lặng trước giờ đột nhiên bật cười. Cô ta nhìn thấy, không nhịn được cau mày: "Anh cười cái gì?" Cô ta không hiểu, đến nước này rồi, anh còn có cái gì không thể cười sao? Chẳng lẽ cứ phải khóc lóc, tức giận mới được à? Mục đích của Bạch Kiều lần này chỉ để chứng minh bản thân với gia tộc, đồng thời để cho ông Bạch biết rằng, đàn ông nhà họ Bạch đều không bằng cô ta, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt của Bạch Diệc Phi lúc này làm cho cô ta khó mà chấp nhận được. Bạch Diệc phi chỉ cười nhạt hỏi Diệp Hoan: "Chúng ta có ân oán cá nhân sao?" "Bạch Diệc Phi, anh...", Diệp Hoan còn chưa lên tiếng, Phùng Tiên Tiên đã không nhịn được mà mắng to, nhưng lại bị Diệp Hoan quát. "Im miệng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]