Đến khi bọn họ đặt chân vào trong sảnh rộng, A Vũ lập tức bị cảnh tượng trong này làm rung động cả tâm hồn.
A Vũ sốt sắng bước chân trên nền đất lát gạch vàng, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Bên trong những thùng kia đều là vàng phải không?”
“Đúng”.
A Vũ vui vẻ đến ngây ngất, nhìn thấy nhiều thỏi vàng như vậy, hai con mắt của gã sáng rực cả lên.
Gã không kiềm được bước đến phía trước một thùng đựng vàng, nhấc chân đạp mạnh.
"Rầm!"
Nắp thùng liền bật mở ra, những thỏi vàng bên trong đầy ắp rơi cả ra ngoài.
A Vũ cúi người xuống nhặt một thỏi vàng lên, biểu cảm trên mặt kích động đến mức vặn vẹo.
Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau gã: "Anh xem đi, tôi không lừa anh chứ”.
A Vũ nghe vậy thì cả người run lên.
Mới vừa rồi nhìn thấy đống vàng này kích động quá, đến mức khiến gã quên cả Bạch Diệc Phi, lúc này, A Vũ đã hoàn hồn lại, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi che đi gương mặt đang cười dữ tợn, tiếp đó nói: “Rất tốt”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở phào một hơi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, A Vũ đột nhiên xoay người, nhấc chân bèn đạp mạnh vào người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hầu như không thể tránh được.
"Rầm!"
Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra đến mười mét.
Cũng may là Bạch Diệc Phi vốn bị ăn đạp quen rồi, nếu không thì một cú này chỉ sợ đã đạp chết anh luôn rồi.
Bạch Diệc Phi chật vật chống người dậy, ngập trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-len-tien/1695893/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.