Phải đến tận lúc này Bạch Diệc Phi mới biết Lý Tuyết cũng bị thương, cho nên anh cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng. Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm đến chuyện này, bởi vì sự ra đi của thuyền trưởng khiến cho họ càng cảm thấy trân trọng đối phương nhiều hơn. Bạch Diệc Phi đỡ Lý Tuyết ngồi dậy, ôm cô vào lòng mình lần nữa, khép chặt mắt, cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Những người khác thấy vậy, hiểu ý đều lần lượt đi vào trong khoang thuyền, giữ lại không gian riêng cho hai người. Chiếc du thuyền thay đổi phương hướng, quay trở về. Hai người lặng lẽ đứng trên boong tàu ôm nhau, không biết đã trôi qua bao lâu, giọng Bạch Diệc Phi vừa nhẹ nhàng lại vừa nghiêm túc nói: “Vợ à, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa nhé”. “Được”, Lý Tuyết gật đầu đồng ý. Bạch Diệc Phi đột nhiên buông Lý Tuyết ra, nói: "Vậy em hãy thề đi". Nguyên nhân chủ yếu là do trước đây Lý Tuyết từng nói muốn ly hôn một lần, thái độ cũng rất tuyệt tình khiến cho trong lòng Bạch Diệc Phi bị ám ảnh, anh cảm thấy không yên tâm. Lý Tuyết nhéo nhẹ cánh tay không bị thương của anh, trách cứ: “Trẻ con!” Bạch Diệc Phi mỉm cười, lại ôm Lý Tuyết vào trong lòng. Lý Tuyết hưởng thụ cảm giác được anh ôm chặt một hồi rồi đột nhiên nhíu mày: “Đúng rồi, chồng, mấy ngày nay anh không ở nhà đã xảy ra chút chuyện”. “Chuyện gì vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi. "Thành phố Bắc Hải định xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc nối liền với thành phố Hoa Thượng, mà khu vực gần với đường sắt cao tốc này có hàng nghìn mẫu đất trống cần được khai thác và xây dựng. Những người trong Hiệp hội liên minh doanh nghiệp quyết định giao dự án này cho một doanh nghiệp thực hiện”. Bạch Diệc Phi lập tức vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thế nào mà anh lại quên vợ anh chính là chủ tịch của Hiệp hội doanh nghiệp thành phố Bắc Hải chứ nhỉ”. Nhưng Lý Tuyết lại thở dài: "Đâu có đơn giản như anh nghĩ? Trong Hiệp hội doanh nghiệp đâu phải chỉ có mình em có tiếng nói, hơn nữa mấy ngày này em đều tập trung vào việc tìm kiếm tung tích của anh, cho nên không có đến Hiệp hội”. “Lúc đó khi bọn họ gọi điện cho em thì em đã nói thẳng với bọn họ là để bọn họ tự họp và ra quyết định”. "Hơn nữa, mảnh đất đó cũng không phải thuộc quyền sở hữu của chúng em, cuối cùng thì cũng vẫn phải xem ý của chủ sở hữu, họ muốn giao cho ai làm thì sẽ giao cho người đó”. Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thấy cũng chẳng sao cả: “Giao cho ai cũng được, nói chung là chúng ta không thiếu tiền”. Lý Tuyết lườm Bạch Diệc Phi sau đó liền nghiêm túc nói: “Chồng, em phải đi thủ đô rồi”. "Cái gì?", Bạch Diệc Phi giật mình: "Tại sao? Em đi làm gì?" Lý Tuyết cắn môi nói: "Đây là quyết định của bên trên, bọn họ muốn em và Hứa Xương đổi vị trí cho nhau”. Bạch Diệc Phi tỏ vẻ không hiểu: "Sao lại là em? Hơn nữa theo những gì anh thấy, có phải là bất kể là ai lên làm chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Bắc Hải thì sau cùng cũng đều phải đổi chỗ cho Hứa Xương không?” Lý Tuyết lắc đầu: "Cái này em cũng không rõ”. Bạch Diệc Phi nhíu mày, ôm chặt Lý Tuyết không buông: "Vậy em không đi không được à? Chúng ta không làm nữa”. Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chồng, quyền lợi của phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô lớn hơn chức chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải nhiều”. "Hơn nữa ...". Lý Tuyết đang nói thì hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục: "Chồng, em không muốn là một người tầm thường, cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, em muốn trở thành đôi cánh của anh, trở thành tấm khiên có thể bảo vệ cho anh”. Tùng Vưu Duy đã chết, nhà họ Tùng chắc chắn sẽ không chịu để yên cho Bạch Diệc Phi. Mưu kế của nhà họ Lâm cũng thất bại, Bạch Vân Bằng dặn Lý Tuyết nhắc nhở Bạch Diệc Phi phải cẩn thận. Nhà họ Bạch, Lý Tuyết đại khái cũng đã đoán được lý do vì sao mà mình không thể sinh con, nguyên nhân có liên quan đến việc lần trước mình đi đến nhà họ Bạch ở thủ đô. Cho nên bản thân Bạch Diệc Phi dù không muốn đi tranh giành thì cũng không được nữa rồi. Bởi vì nếu anh không tranh thì cái anh sẽ mất chính là mạng sống của mình. Lý Tuyết đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện, nếu như cô đã lựa chọn người đàn ông này, vậy thì cô sẽ không giương mắt lên nhìn người đàn ông của mình bị người ta bắt nạt mà bản thân mình lại không thể làm được gì. Cho nên, cô phải trở nên mạnh mẽ. Sau khi Bạch Diệc Phi nghe hết câu nói của Lý Tuyết, anh cảm động đến ngây ngất, ôm lấy Lý Tuyết thật chặt nói: “Vợ, em không phải là gánh nặng của anh, em chính là tất cả động lực của anh”. Nếu không có Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi có lẽ đã không thể hết lần này đến lần khác vượt qua được sự tuyệt vọng mà kiên trì đến phút cuối cùng, nói không chừng anh đã chết từ lâu rồi. Lý Tuyết cũng hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi, nhưng cô lại càng hiểu rõ hơn mình buộc phải trở nên mạnh mẽ, cho nên cười nói với Bạch Diệc Phi: “Chồng, nếu anh giành được dự án này thì có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Bạch ở thủ đô, đến lúc đó anh sẽ có thể đến thủ đô tìm em rồi”. Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ híp mắt lại, giành được dự án này. Nếu muốn giành được dự án này thì trở ngại lớn nhất hẳn là tập đoàn Diệp Thị. Nếu là lúc trước thì quả thực là trở ngại, nhưng mà bây giờ, tập đoàn Diệp Thị đã không còn là điều gì to tát trong mắt Bạch Diệc Phi nữa rồi. Bởi vì, anh đã có một số lượng lớn vàng, nhiều đến mức có thể tích thành núi. Lối vào nơi họ đi xuống từ vách đá đã bị Triệu Thiên đốt cháy và cho nổ tung, giờ bọn họ đã không thể đi xuống bằng lối đó nữa rồi, như vậy, cái hốc cây mà bọn họ đi ra kia, sau này sẽ trở thành lối vào. Đám người của Triệu Thiên hôm đó đã bị xử lý hết rồi, cho nên người biết được chuyện này chỉ còn lại mỗi Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ mà thôi. Kỳ thật trước đó Bạch Diệc Phi đã từng nghĩ, anh thèm vào quan tâm cô ta có bí mật gì, chỉ cần anh nắm trong tay số vàng này thì còn phải sợ đám người kia nữa hay sao? Dứt khoát giết luôn Kỳ Kỳ là có thể giải quyết mọi trăn trở. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không giết Kỳ Kỳ. Bởi vì, anh vẫn muốn biết bí mật mà Kỳ Kỳ vẫn chưa nói ra kia. Dù sao thì, nếu như bạn đã biết được một chút của bí mật, khiến cho bạn cảm thấy hứng thú và tò mò, nhưng sau đó lại không được nghe tiếp nữa thì trong lòng sẽ luôn cảm thấy ngứa ngáy, thôi thúc bạn muốn biết tiếp đoạn sau. Hiện tại tâm trạng của Bạch Diệc Phi chính là như vậy, hơn nữa dù sao thì Kỳ Kỳ vẫn chỉ là một cô gái, nếu như bảo anh đi giết thì có lẽ anh sẽ không nỡ ra tay. Bạch Diệc Phi nghĩ, anh nên tìm ra một biện pháp giải quyết tốt hơn. Anh chưa hề nói cho Lý Tuyết chuyện về kho vàng, cũng không phải là do anh muốn giấu diếm cô mà chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi. Hơn nữa, anh cũng đang băn khoăn, rốt cuộc có nên sử dụng đống vàng đó hay không? Nếu như không dùng, vậy thì tất cả vẫn như lúc ban đầu, anh và Kỳ Kỳ đều không nói thì cũng chẳng có ai biết đến. Nếu như dùng, Bạch Diệc Phi sẽ càng ngày càng thay đổi, anh cũng sẽ càng ngày càng không còn là mình nữa. ... Mấy ngày này Lý Tuyết đều ở tại thành phố Bắc Hải để tìm Bạch Diệc Phi, tinh thần của cô vẫn luôn rất căng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm, mãi cho đến khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi gửi định vị của mình lên trên diễn đàn của bệnh viện… Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn Lý Tuyết, sóng lòng trào dâng liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô. Khi hai đôi môi chạm nhau được một lúc, lúc Bạch Diệc Phi đang muốn tiến sâu hơn thì đột nhiên Lý Tuyết đẩy Bạch Diệc Phi ra, thấp giọng nói: “Đừng làm quá đáng, trên thuyền còn có rất nhiều người đó!” Bạch Diệc Phi: "...". Bây giờ đã biết trên thuyền có rất nhiều người rồi à? Sao lúc nãy nhào vào người anh thì lại không biết vậy? ... Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở lại khoang thuyền để nghỉ ngơi còn mình thì lại đi tìm Tô Đại Lưu. Tô Đại Lưu sau khi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân liền lập tức đi tìm Long Linh Linh. Vết thương trên người Long Linh Linh chưa khỏi hẳn, vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nhưng sau khi biết được tin thì chẳng màng đến sự ngăn cản của Phùng Trác mà rời khỏi bệnh viện, sau đó thuê một chiếc du thuyền. Tô Đại Lưu dẫn theo người vội vã chạy đến. Trên đường đi gặp được xác của con thuyền bị chìm, lúc đó Tô Đại Lưu cứ tưởng là Bạch Diệc Phi đã gặp nạn nên cứ đau lòng mãi. Nguyên nhân không phải là do tình cảm với Bạch Diệc Phi quá sâu sắc mà ông ta đau lòng vì không còn tiền để kiếm nữa rồi. Đang đau lòng thì đột nhiên có âm thanh truyền đến: “Ngẩn ra đấy làm cái gì? Mau kéo tôi lên!” Tô Đại Lưu hoàn hồn, nhìn thấy là Từ Lãng đang mặc áo phao, cho nên Tô Đại Lưu kéo Từ Lãng lên, cũng coi như là đã cứu mạng Từ Lãng. ... “Nói qua về tình hình gần đây chút coi”, Bạch Diệc Phi nói. Tô Đại Lưu lập tức cung kính trả lời: “Chủ tịch, tập đoàn Hầu Tước gần đây mới bung ra thông tin muốn bán lại tập đoàn, khu nghỉ dưỡng Sở Giang cũng đang rao bán”. "Ồ, đúng rồi, Liễu Chiêu Phong được người ta cứu rồi, nghe nói là phải cắt bỏ một phần ba đường ruột, giờ thì đã được cứu sống nhưng mà gã chưa đệ đơn kiện, hơn nữa đã bị người nào đó đón đi rồi, cũng không biết là đã đi đâu”. "Ngoài ra, bên thành phố Thiên Bắc, gần đây Diệp Ngải và người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp qua lại tương đối gần gũi, hôm trước tôi còn nhìn thấy cô ta cũng với phó chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cùng nhau vào một khách sạn, đến sáng sớm ngày hôm qua mới rời đi”. Trước khi Bạch Diệc Phi rời đi, anh đã dặn dò Tô Đại Lưu lưu tâm để ý nhiều hơn đến tình hình của bên tập đoàn Hầu Tước và Diệp Thị. Ở thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi dựa vào tập đoàn Thuỷ Tinh tạo lập được chỗ đứng vững chắc rồi, nhưng mà việc tập đoàn Hầu Tước bây giờ là của Diệp Hoan vẫn khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Tô Đại Lưu đương nhiên không thể tìm hiểu được tình hình của bên thành phố Thiên Bắc, nhưng mà Bạch Diệc Phi cũng đã sắp xếp cả rồi, tai mắt của Trương Hoa Bân bên đó sau khi biết được thông tin đều sẽ báo cáo lại cho Tô Đại Lưu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]