Chương trước
Chương sau
Triệu Quát gật đầu rồi nhìn chỗ thức ăn bày đầy trên bàn, ánh mắt ông ta đột nhiên bị một đĩa thức ăn chay hấp dẫn, sau đó nhanh chóng nhíu mày: “Sao lại có một đĩa thức ăn chay ở đây?”
Sắc mặt Triệu Thiên lập tức thay đổi, gã nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy một đĩa thức ăn chay.
Mặt Triệu Thiên tối sầm lại, gã ngẩng đầu lên hỏi mấy người đầu bếp: “Đồ ăn chay này là do ai làm?”
Mấy đầu bếp không muốn rước họa vào thân, vậy nên đều chỉ về phía Bạch Diệc Phi.
Triệu Thiên nhìn sang, sau khi nhìn thấy rõ là ai thì hơi giật mình.
Ngày đó gã đã nếm qua đồ ăn do Bạch Diệc Phi làm, hương vị đó quả thật là hiếm có, so với những người đầu bếp này chỉ hơn chứ không kém, nếu không thì gã cũng không bảo Bạch Diệc Phi đến làm đầu bếp cho buổi tiệc của nhà họ Triệu.
Đôi mắt Triệu Thiên đảo nhanh, gã cúi đầu nói với Triệu Quát: “Bố, bố cứ nếm thử xem đi? Nếu như không ăn được thì con sẽ dẫn tên đầu bếp kia ra ngoài xử lý ngay lập tức”.
Triệu Quát nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới cầm đũa lên gắp một ít bỏ vào miệng.
Mấy đầu bếp thấy vậy thì nhao nhao lùi lại một bước, bọn họ rất sợ ông chủ sau khi nổi giận sẽ liên lụy đến mình.
Nhưng thoáng chốc Triệu Quát trừng lớn hai mắt, trong mắt chứa đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
Ông ta nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó vừa dùng tay tiếp tục gắp thức ăn, vừa nói với những người xung quanh: “Mọi người mau nếm thử món này đi, món này được lắm…quả thật là mỹ vị nhân gian!”
Triệu Quát nói như vậy khiến tất cả mọi người đều tò mò, bọn họ lần lượt lấy đũa nếm thử.
Sau khi ăn xong thì chung quanh vang lên một loạt những lời khen ngợi.
“Ồ! Ăn rất ngon!”
“Thức ăn chay mà cũng làm ngon được như vậy! Quả thật kỹ năng bếp núc của nước Hoa đã đến độ xuất thần rồi!”
“Ngon lắm! Thật sự là mỹ vị nhân gian!”
Mấy đầu bếp nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, bọn họ lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, giống như đang nhìn thấy quái vật. Bọn họ khó có thể tin được, chỉ có một đĩa thức ăn chay thôi mà có thể khiến mấy vị tai to mặt lớn ở đây khen không dứt miệng.
Đầu bếp Bàng bên kia thì kích động nói: “Không hổ là đồ ăn do Bắc Cương làm!”
Triệu Thiên đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi rồi vỗ vai anh: “Quả nhiên không khiến tao thất vọng! Sau khi bữa tiệc kết thúc tao sẽ thưởng hậu hĩnh cho mày. Nói đi, mày muốn tao thưởng gì?”
Thưởng? Trong lòng Bạch Diệc Phi hơi dao động, vừa muốn trả lời là tiền thì lại vang lên giọng nói của Kỳ Kỳ.
“Chính là lúc này, ra tay đi!”
“Ra tay sao?”, Bạch Diệc Phi nghi ngờ. Ra tay cái gì chứ? Không phải là cần đàm phán sao?
Kỳ Kỳ lập tức nói: “Tát Triệu Thiên một cái!”
Bạch Diệc Phi hơi dừng lại, anh đảo mắt nhìn bốn phía. Mấy vị tai to mặt lớn đang ở đây cả, còn có mấy tên vệ sĩ đứng khắp các ngõ ngách nữa: “Chuyện này… mày nói thật chứ?”
Triệu Thiên nghe vậy thì hơi nhướng mày: “Đương nhiên là thật, Triệu Thiên tao đây nói lời giữ lời!”
“Sao vậy? Mày không tin nhân phẩm của tao à?”
“Nói cho mày biết, ở đảo Lam này còn chưa có ai dám chất vấn tao như mày đâu!”
Bên tai Bạch Diệc Phi lại truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Kỳ Kỳ, “Tôi bảo anh ra tay mà! Có nghe thấy không? Có phải anh muốn chống lại mệnh lệnh của tôi hay không!”
Nghe thế thì Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác.
Ngay sau đó Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nói với Triệu Thiên: “Con mẹ nó chứ, đúng là tao nghi ngờ nhân phẩm của mày đấy!”
Dứt lời Bạch Diệc Phi đưa tay tát gã một cái.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên khắp sảnh.
Sức lực của Bạch Diệc Phi cũng không phải là nhỏ, một cái tát này khiến cho Triệu Thiên ngã thẳng xuống đất.
Lúc này tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn sang, sau đó ai nấy đều sững người nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Mấy đầu bếp khác thì trợn tròn mắt.
Bên tai lại truyền đến giọng nói của Kỳ Kỳ: “Mẹ nó! Anh dùng lực mạnh như vậy làm gì?”
“Đánh kiểu nào cũng là đánh, đương nhiên phải dùng nhiều sức một tí, đỡ tốn công!”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói.
Lúc này đám vệ sĩ cũng kịp phản ứng lại, trong nháy mắt cả đám bước ra từ khắp các ngõ ngách bao vây Bạch Diệc Phi.
Có người đỡ Triệu Thiên lên, Triệu Thiên sờ chỗ mặt bị đánh đã sưng lên, chỉ nhẹ nhàng đụng một cái thôi cũng khiến gã đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Khốn kiếp! Con mẹ nó mày dám đánh tao!”
Cùng lúc này những ông lớn kia cũng đứng lên, vây quanh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức bị dọa sợ. Mẹ nó những người này đều có súng đấy!
Triệu Thiên đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, hung ác trợn mắt nhìn anh: “Nói, ai phái mày đến đây?”
Nếu là người ở đảo Lam thì không một ai có gan dám đánh gã! Vậy nên người này tuyệt đối là người có thân phận!
Tai Bạch Diệc Phi nghe thấy Kỳ Kỳ nói: “Anh nói theo tôi".
Thế là Bạch Diệc Phi mở miệng, nhưng mà lại hướng về phía Triệu Quát nói: “Triệu Quát, lá gan của ông cũng lớn thật đấy, dám để hiệp hội kinh doanh buôn lậu!”
Triệu Quát nghe xong thì sắc mặt thay đổi: “Anh là ai?”
“Ông hai sai tôi đến đây”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời.
Triệu Quát hơi dừng lại: “Ông hai?”
Sau đó Triệu Quát khoát khoát tay với đám vệ sĩ, đám vệ sĩ lập tức thu hồi súng lại.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở dài một hơi. Đồng thời trong lòng cũng xuất hiện nghi ngờ.
Ông hai này là ai? Là nhà họ Lâm sao?
Nhà họ Lâm không phải là ông ba sao? Nói cách khác khả năng ông hai đó không phải người nhà họ Lâm.
“Đúng vậy", Bạch Diệc Phi nói.
Triệu Thiên vẫn còn đang tức giận, gã chỉ thẳng vào Bạch Diệc Phi nói: “Bố, thằng đó đánh con, hôm nay con nhất định phải trả lại! Con nhất định phải tra tấn nó đến chết thì thôi!”
“Câm miệng ngay!”
Ngay lúc đó Triệu Quát lại giơ tay tát Triệu Thiên một cái.
Lần này chắc hai bên mặt của Triệu Thiên đều sưng lên nhỉ.
Triệu Thiên mơ hồ: “Bố, sao bố cũng đánh con?”
Triệu Quát không để ý đến Triệu Thiên, ông ta xoay người cười làm lành với Bạch Diệc Phi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm đến người của ông hai, xin hãy thứ lỗi".
Giọng nói của Kỳ Kỳ vang lên: “Kiêu ngạo một chút, trực tiếp giao dịch”.
Bạch Diệc Phi lập tức thể hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Anh đưa tay đẩy Triệu Quát ra, sau đó ngồi xuống vị trí người đứng đầu, hai chân bắt chéo để trên mặt bàn, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!”
Triệu Thiên không phục, gã muốn nói gì đó: “Bố...”
“Cút! Đừng gây chuyện nữa!”, Triệu Quát trừng mắt, cảnh cáo nói.
Nói xong thì Triệu Quát lại nói với Kevin: “Kevin, có thể bắt đầu giao dịch rồi".
Kevin nghe vậy cũng đứng dậy, sau đó phủi tay.
Tiếp đó có người mang theo mấy cái rương lớn lên đặt ở trên mặt bàn. Cuối cùng thì mở ra một cái rương.
Vừa mở rương ra tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là đám đầu bếp kia, ai nấy đều bị dọa cho run rẩy.
Mẹ nó chứ, một rương súng ống đạn dược luôn đó!
Bạch Diệc Phi cũng âm thầm nuốt nước bọt, ngay sau đó Kỳ Kỳ nói: “Đừng lo lắng, tranh thủ thời gian kiểm hàng đi!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì đứng dậy, sau đó kích động cầm lên một khẩu AK.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng có niềm yêu thích đặc biệt với mấy loại súng ống này, Bạch Diệc Phi cũng không phải là ngoại lệ. Huống chi anh cũng chưa thấy đồ thật, lần này mới được sờ tận tay.
Bởi vì chơi một vài trò liên quan đến súng ống nên anh cũng coi như quen thuộc với mấy loại này.
Mở ốp bảo hiểm, kéo chốt, động tác nhìn rất thành thạo.
Kevin thấy thế thì hỏi: “Thưa anh, hàng này thế nào?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Khá được".
“Anh có mang tiền đến không?”, Kevin hỏi.
Bạch Diệc Phi dừng một chút, hơi mơ hồ: “Cần tiền?”
Đương nhiên câu này của anh là đang hỏi Kỳ Kỳ, không ngờ lại bị Kevin nghe được, ông ta lập tức nổi giận, cho là anh không muốn trả tiền: “Có ý gì, ông Hai muốn ăn quỵt sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.