Chương trước
Chương sau
Bạch Diệc Phi đang nghĩ thử xem ông ta có ý gì thì nghe thấy tiếng súng vang lên.
“Pằng”.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, Bạch Vân Bằng ném khẩu súng xuống biển, còn ông Quân đã ngã lăn ra chết.
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nói: "Động vào ai cũng được, nhưng động vào con trai tôi thì chỉ có đường chết thôi”.
Bây giờ ông Quân và tên cầm đầu kia cũng chết rồi.
Đám côn đồ còn lại như rắn mất đầu, bọn chúng lập tức hoang mang, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Bọn chúng liếc nhìn nhau, như thể chờ đợi có ai đó đứng ra lãnh đạo.
Lúc này Diệp Giả bước lên phía trước lạnh lùng nói: "Hai người đứng đầu đều chết rồi, mấy người còn muốn tiếp tục sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở trước, cứ cho là mấy người bắt được chúng tôi thì cũng không có ai đưa tiền cho mấy người đâu”.
Sau vài phút trầm mặc thì đám côn đồ nhao nhao bỏ dao và dây thừng trên người xuống, rồi cả đám kéo nhau xuống ca nô rời đi.
Đến lúc này mọi thứ mới kết thúc.
Người trên boong tàu thấy không còn nguy hiểm nữa thì mới từ từ đứng dậy.
Bọn họ thấp giọng bàn tán, con tàu vốn đang yên tĩnh lại náo nhiệt trở lại.
Bạch Diệc Phi đứng dựa vào lan can, trong đầu anh trống rỗng, tất cả giống như một giấc mơ vậy.
Bạch Diệc Phi không khỏi nhớ lại câu nói vừa rồi của Bạch Vân Bằng.
Con trai tôi muốn hắn ta chết, thì hôm nay hắn ta nhất định phải chết.
Động đến ai cũng được, nhưng nếu động đến con trai tôi thì kẻ đó chỉ có đường chết.
Có nhiều câu khiến người ta vô cùng cảm động.
Đáng tiếc Bạch Diệc Phi lại không cảm nhận được
Nếu như từ nhỏ Bạch Diệc Phi đã sống cùng Bạch Vân Bằng, được cảm nhận tình cảm gia đình, thì nói không chừng anh sẽ rất cảm động, nhưng anh lại không như vậy.
Từ nhỏ anh đã bị bỏ rơi, vẫn luôn sống ở nông thôn, có thể cũng vì vậy mà từ trước đến giờ anh luôn không thích nhà họ Bạch, càng không cần nói đến người bố dùng con trai mình làm mồi nhử như Bạch Vân Bằng.
Bạch Vân Bằng nói như vậy chỉ để giảm bớt sự hổ thẹn của bản thân thôi, còn theo cách ông ta nói thì là vì ông ta muốn bù đắp.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng để ý
Lúc này Bạch Vân Bằng đi tới.
“Diệc Phi…"
Bạch Diệc Phi không cho Bạch Vân Bằng có cơ hội nói tiếp, anh lập tức quay người bước đi.
Lúc đó anh cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ tênh lướt qua, có chút không thật.
Bạch Vân Bằng lập tức đuổi theo: "Diệc Phi, con biết trong lòng bố cũng không thoải mái mà, bố không còn cách nào khác, có những chuyện bây giờ con vẫn chưa thể hiểu được đâu”.
“Nếu là người của nhà họ Bạch thì đây là thử thách bắt buộc phải vượt qua, và con đã làm rất tốt”.
“Nếu con muốn vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải kia thì bố có thể giúp con”.
“Con...”
“Tôi không cần sự giả tạo đấy của ông”, Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu lại hét lên.
Tiếng hét này đã khiến những người trên boong tàu đang xì xào bỗng im bặt, cả đám nhìn sang.
Bạch Vân Bằng cũng bị hành động đột ngột của Bạch Diệc Phi làm giật mình.
Hai mắt Bạch Diệp Phi đỏ ngầu, anh trừng mắt nhìn Bạch Vân Bằng: "Đừng đi theo tôi”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi quay người rời đi.
Bạch Vân Bằng đứng đó lặng người đi.
Vì cảnh tượng này mà mọi người đều tự ý thức im lặng, cũng vì thế mà Bạch Vân Bằng nghe được những lời sau cùng của Bạch Diệc Phi.
“Người nhà họ Bạch cái gì chứ”
“Thử thách cái gì chứ?”
“Tôi còn lạ gì mấy cái đó”.
“Con mẹ nó đừng lôi mấy thứ đó ra trói buộc tôi nữa”.
Không nói đến Bạch Diệc Phi, bất cứ ai cũng không tình nguyện làm con cờ trong tay người khác.
Lại càng không cần nói tới việc bố ruột dùng tính mạng của con trai ra làm mồi nhử, hơn nữa chuyện này còn không liên quan tý gì đến Bạch Diệc Phi.

Diệp Giả đi tới bên cạnh Diệp Hoan.
“Chú tư”, Diệp Hoan gọi một tiếng.
Diệp Giả gật đầu vỗ vai Diệp Hoan, sau đó thản nhiên nói: "Cứ làm những gì cháu muốn! Chú tư luôn ủng hộ cháu”.
“Vâng”, Diệp Hoan gật đầu.
Từ khi mọi chuyện ập đến với gia đình gã thì Diệp Giả vẫn luôn giúp đỡ Diệp Hoan, cũng là người luôn ủng hộ Diệp Hoan.
Trước kia chú tư cũng nói như vậy, chú luôn nói ủng hộ gã.
Chú tư còn nói: "Vì trong thế hệ này của nhà họ Diệp cháu là người xuất sắc nhất, nên bọn họ mới làm như vậy với cháu, cháu phải biết người càng ưu tú thì càng dễ làm người ta càng ghen ghét đố kị”.
“Trước tiên cháu cứ rời khỏi thủ đô đã, đợi bên này chú tư thu xếp tốt thì sẽ đưa cháu trở lại”.
Vì Diệp Giả luôn quan tâm giúp đỡ Diệp Hoan nên Diệp Hoan đối với người chú này vừa kính trọng, vừa biết ơn.
Những người khác nghe thấy lời này thì không khỏi cảm thán: có sự giúp đỡ của nhà họ Diệp thì vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp này e rằng sẽ thuộc về Diệp Hoan rồi.
Mọi người lại thể hiện ánh mắt hâm mộ.
“Vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp này nên là của Diệp Hoan”.
“Còn phải nói sao? Có sự nâng đỡ của nhà họ Diệp ở thủ đô thì đây là chuyện rõ như ban ngày rồi”.
“Vậy không cần dùng tới tấm thẻ thăng cấp mua lúc trước nữa hả?”
“Này, liệu có khi nào Bạch Diệc Phi thắng không?”
“Sao lại như vậy được? Ông không nghe anh ta vừa từ chối sự trợ giúp của nhà họ Bạch hả?”
“Cũng đúng, mà sao anh ta lại ngốc thế nhỉ, được nhà họ Bạch giúp đỡ mà còn từ chối”.
“Hầy, chẳng lẽ bằng đó tiền coi như đổ sông đổ bể hả”.
Diệp Giả và Diệp Hoan không quan tâm đến lời bàn tán của mọi người.
“Đi xem Tiên Tiên đi, con bé suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm đó”, Diệp Giả vỗ vai Diệp Hoan nói.
Diệp Hoan nghe vậy thì sửng sốt, gã gật đầu với Diệp Giả rồi nhanh chóng đi về phía khoang thuyền.
Diệp Giả lắc đầu, sau đó đi tới bên Bạch Vân Bằng nói: "Ông vẫn còn may chán, đừng lo lắng, so với những nhà khác thì đã tốt hơn nhiều rồi”.
Bạch Vân Bằng thở ra một hơi.
Nói cũng đúng, hôm nay biết được mọi việc là do ông ba Lâm giở trò, vì thế quan hệ giữa ông hai Lâm và ông ba Lâm nhất định sẽ rạn nứt, chuyện đằng sau cũng không cần nhắc tới nữa.
Mà cậu ba nhà họ Tùng là Tùng Vưu Duy đã bị Bạch Diệc Phi giết hại.
Đến cả nhà họ Diệp cũng không có một ngày yên ổn.
So ra thì Bạch Vân Bằng quả thực còn may chán, chỉ là quan hệ với Bạch Diệc Phi không được tốt lắm mà thôi.
Bạch Vân Bằng lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện đó nữa mà hỏi Diệp Giả: "Ông thấy tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Dụ Xương kia thế nào?”
“Nhìn thì đứng đắn nhưng trên thực tế lại có chút đê tiện, nhưng rất có thực lực”, Diệp Giả nói: "Nếu so sánh với 6 cao thủ ở thủ đô thì hắn ta cũng phải xếp thứ ba”.
Bạch Vân Bằng gật đầu đồng ý với Diệp Giả, nhưng lại nói: "Hắn ta còn trẻ mà thực lực lại mạnh như thế...”
Mắt Diệp Giả hơi híp lại, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Có cần kêu người...”
Nói đến đó thì Diệp Giả làm ra động tác cắt cổ.
Bạch Vân Bằng nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Tạm thời đừng động vào, nhà họ Lâm không dễ động vào đâu, nếu không giờ đã loạn hết lên rồi”.
“Đúng vậy”, Diệp Giả gật đầu.

Trong khoang nghỉ ngơi, Bạch Diệc phi nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Vương Lâu thấy anh như vậy thì nhíu mày nói: "Tôi vừa nghe nói Diệp Giả công khai ủng hộ Diệp Hoan, có sự trợ giúp của nhà họ Diệp thì vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp...”
Dù nói vậy thì Bạch Diệc Phi vẫn không phản ứng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.