Tổng tài sản của tập đoàn Diệp Thị lên đến hàng chục tỷ, giờ chỉ bỏ ra mấy tỷ, có khác nào ‘muỗi đốt inox’’. Nhưng đối với tập đoàn Thủy Tinh thì đây đã là 1/5 tài sản của họ rồi. Dù sao thì tổng tài sản của tập đoàn Thủy Tinh cũng chỉ tầm mười tỷ thôi, thật sự không thể so với tập đoàn Diệp Thị được. Có thể nói, Bạch Diệc Phi và Vương Lâu dám ra giá với tập đoàn Diệp Thị đúng là dũng cảm. “Haiz! Đúng là vẫn còn non lắm”. “Đúng vậy! Tiền này bỏ ra có khác nào công cốc”. “Tôi thấy đúng là ngu xuẩn! Rõ ràng biết kết quả rồi mà vẫn bỏ tiền ra, chẳng phải là ngu thì là gì”, mọi người đều bàn luận rôm rả. Vương Lâu không thèm để ý đến họ. Cậu ta cũng có những dự định của riêng mình, vì vậy nhỏ giọng nói với Bạch Diệc Phi: “Diệp Hoan rất muốn có thẻ tăng cấp này, nhất định sẽ cố lấy thẻ thứ nhất. Chúng ta không cần làm thế, cứ tăng giá lên là được”. “Còn về thẻ thứ hai, khi chúng ta tăng giá thì gã nhất định sẽ không nhường cậu, cũng sẽ giật lấy thẻ thứ hai này. Đến lúc đó chúng ta lại tăng giá để gã giật lấy hai thẻ tăng cấp, cộng lại chắc phải lên đến năm tỷ đấy”. “Năm tỷ là giá cao nhất mà Diệp Hoan có thể chịu được rồi, đến lúc thẻ thứ ba gã sẽ không dám tăng giá với chúng ta đâu. Chúng ta sẽ nắm bắt cơ hội giật lấy thẻ thứ ba”. Bạch Diệc Phi nghe thấy lời đó của Vương Lâu thì gật đầu. Nhưng một lúc sau, Bạch Diệc Phi giơ biển lên hô lớn: “Năm tỷ”. Vương Lâu lập tức trợn trừng hai mắt, còn mọi người thì với vẻ mặt kinh ngạc. Diệp Hoan thì với bộ dạng như nhìn thấy ma, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi. Hứa Xương đơ người tại chỗ, cảm thấy đầu mình như trúng điện. Năm tỷ ư? Vương Lâu khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt rồi nói với vẻ không thể bình tĩnh như trước: “Bạch… Bạch Diệc Phi! Cậu… Cậu nghe nhầm à? Tôi nói là thẻ thứ ba cơ mà”. Phùng Tiên Tiên tức điên lên, cô ta đứng phắt dậy, chỉ về phía Bạch Diệc Phi quát: “Bạch Diệc Phi! Anh định gây rối ở đây à? Anh có lấy ra được nhiều tiền thế không?” “Dựa vào cái công ty cũ nát của anh mà cũng dám so với nhà họ Diệp chúng tôi à? Nằm mơ đi! Đến lúc không lấy được bằng đó tiền thì sẽ phải bồi thường đấy. Tôi xem anh sẽ lấy gì ra để bồi thường?” Phùng Tiên Tiên tay chắp hông lớn tiếng quát, bộ dạng đó đâu có giống vợ của cậu chủ nhà họ Diệp, ngược lại giống mấy mụ đanh đá ở chợ hơn. Diệp Hoan lập tức sầm mặt lại, định lên tiếng bảo cô ta ngồi xuống thì nghe thấy Bạch Diệc Phi nói. Giọng nói của anh nhẹ nhàng, ung dung: “Chẳng qua cũng chỉ là năm tỷ thôi mà”, lời nói vừa dứt thì mọi người như muốn phụt máu. “Chẳng qua cũng chỉ là năm tỷ thôi mà? Trời ơi, anh ta tưởng đây là mớ rau ở đâu cũng có hay sao?” Khẩu khí này cũng ngông cuồng quá chăng? Phùng Tiên Tiên cười khinh bỉ, nói: “Nếu đã nói như vậy thì lấy năm tỷ ra đi”. “Nhưng anh đừng quên, nhà họ Diệp mới là doanh nghiệp đầu tàu của tỉnh Bắc Hải. Anh có thể lấy ra năm tỷ, nhưng có lấy ra được mười tỷ không?” “Muốn đọ tiền với chúng tôi mà không nhìn xem mình có khả năng đó không?” Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Nhà họ Diệp các người nhiều tiền thì đều nghĩ là không ai so được”. “Nhưng tôi vẫn muốn so”. Phùng Tiên Tiên bật cười, nói: “Được lắm! So thì so, xem ai hơn ai?” Sắc mặt Diệp Hoan sầm hẳn lại, muốn so tiền thì tất nhiên không so được với nhà họ Diệp rồi. Nhưng Phùng Tiên Tiên nói như vậy cũng huênh hoang quá khiến gã có chút khó chịu. Còn những người khác thấy thế cũng xúm lại xem kịch hay. Hứa Xương ở trên sân khấu không nói được gì, bất luận thế nào thì anh ta cũng là bên được lợi. Thậm chí cứ như này thì càng có lợi với anh ta, vậy thì tại sao anh ta phải ngăn lại? Nhưng Bạch Diệc Phi thật sự có thể lấy ra được nhiều tiền thế sao? Phùng Tiên Tiên ngồi xuống, kéo tay Diệp Hoan, nói: “Chồng à, ra giá đi, cho hắn không so được thì thôi”. Mặc dù Diệp Hoan không thích hành động ban nãy của Phùng Tiên Tiên nhưng lời nói đã nói ra rồi. Hơn nữa thẻ tăng cấp này gã rất muốn nên gã đã giơ tay lên chuẩn bị ra giá. Lúc này, Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, nói: “Có bản lĩnh thì cứ thét giá đi, anh nói ra một giá tôi sẽ tăng gấp đôi, bất luận anh nói ra con số nào thì tôi đều gấp đôi anh”. Chẳng phải nhà họ Diệp có rất nhiều tiền sao? Bạch Diệc Phi muốn nhìn xem, rốt cuộc họ có bao nhiêu tiền? Tay của Diệp Hoan dừng lại, không dám giơ lên trước nữa. “Chủ tịch Diệp, ra giá đi chứ”, Bạch Diệc Phi cười nói: “Nhà họ Diệp có tiền mà, tin rằng có ra giá bao nhiêu thì đều chịu được hết”. “Tôi thì không lo, dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng là người không có gì cả, cùng lắm thì quay về điểm xuất phát thôi”. Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, cắn răng thu tay lại. Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì không cam tâm, nói: “Chồng ơi, anh ra giá đi chứ. Chúng ta không sợ hắn, cùng lắm hắn cũng chỉ có mười tỷ thôi, vượt qua mười tỷ thì chắc chắn hắn không dám ra giá nữa đâu”. Mọi người thầm cảm thán trong lòng, lời này đúng là chỉ có người của nhà họ Diệp mới dám nói. Thế nào gọi là ‘vượt quá mười tỷ là không dám ra giá nữa?’ “Câm mồm”, Diệp Hoan quát. Gã thật sự rất muốn có thẻ tăng cấp kia nhưng không muốn bỏ ra hơn mười tỷ. Gã cũng không phải kẻ ngốc, gã biết Bạch Diệc Phi cố ý lừa gã. Bạch Diệc Phi khẽ cười một tiếng, nói: “Sao? Không dám ra giá à? Hay là anh không dám cược?” Diệp Hoan cắn răng, nhưng đúng như Bạch Diệc Phi nói, gã không dám cược. Ban nãy Diệp Hoan có nói đến chuyện trước đây của mình, còn nhắc đến việc mình muốn báo thù. Nếu vậy thì gã nhất định phải có thực lực và tài sản. Bạch Diệc Phi biết điều này nên mới dám khiêu chiến. “Cược thắng thì anh có được thẻ thăng cấp và tôi là người thua thì sẽ không còn gì cả”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ kiên định. “Chủ tịch Diệp vẫn không dám cược sao?”, Bạch Diệc Phi bật cười, nói: “Tôi lấy cả nhà mình ra để cược với anh đấy”. Phùng Tiên Tiên trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi lại nhìn Diệp Hoan. Cô ta không hiểu, tiền của nhà họ Diệp gấp mấy lần của Bạch Diệc Phi, vậy mà tại sao lại không dám cược? Lúc này Diệp Hoan chỉ nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ ghét bỏ. “Chẳng phải nói nhà họ Diệp có nhiều tiền lắm sao?” “Sao mỗi năm tỷ mà không so được vậy?” “Ha ha, nhà họ Diệp cũng chỉ thế mà thôi”, Bạch Diệc Phi cười kiểu khỉnh bỉ. Nhìn thấy cảnh này, mọi người không dám tin là Diệp Hoan lại không dám ra giá! Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tấm thẻ này sẽ rơi vào tay Bạch Diệc Phi? Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi đứng lên, ánh mắt sáng bừng nhìn Hứa Xương nói: “Tôi nghĩ, giờ có thể tuyên bố kết quả rồi”. Hứa Xương tận mắt chứng kiến tất cả, sớm đã kích động không ngừng. Nói thật thì nếu như tăng giá, khéo anh ta lại thấy lòng mình bất an. Nhưng… Hứa Xương nhìn Diệp Hoan, ánh mắt như muốn xin ý kiến của gã. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Hoan. Một số người thì cảm thấy không đáng nhưng số khác lại hy vọng Diệp Hoan ra giá. Đây cũng đúng với việc ‘hóng chuyện thì hóng đến cùng’. Nhưng Diệp Hoan vẫn lắc đầu. Thấy thế thì mọi người đều ngây người ra, Diệp Hoan không dám ra giá ư? Nhà họ Diệp là doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh Bắc Hải, còn Bạch Diệc Phi chỉ là doanh nghiệp số một của thành phố Thiên Bắc thôi. Một tập đoàn Thủy Tinh nhỏ bé mà gây sức ép được vậy sao. Còn Diệp Hoan là chủ tịch của tập đoàn Diệp Thị thì không dám nói gì. Hiện giờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hứa Xương ở trên sân khấu như định thần lại. Anh ta hắng giọng, vui mừng hét lên: “Tôi xin tuyên bố, tấm thẻ tăng cấp thứ nhất thuộc về Bạch Diệc Phi- chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh”. Lời nói vừa dứt thì một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Bất luận như thế nào, có được thẻ tăng cấp thì đều đáng mừng cả, càng không nói đến việc có thể đánh bại được tập đoàn Diệp Thị. Sau tiếng vỗ tay, mọi người đều trở nên huyên náo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]