Chương trước
Chương sau
Chu Khúc Nhi khựng lại: “Tần Sơn?”
Tần Sơn? Tần Hoa?
Ngoại hình giống hệt nhau, tên gần giống nhau, có phải giữa hai người họ có mối quan hệ…
Chu Khúc Nhi có chút ngơ ngẩn, cũng có chút kích động: “Anh…”.
Mà Tần Sơn lại không cho cô ta có cơ hội mở miệng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thì đương nhiên là phải tranh thủ ra tay chứ, cho nên anh ta cúi đầu xuống định hôn lên đôi môi hồng kia.
Hai mắt Chu Khúc Nhi trợn trừng, nhất thời quên mất cả phản ứng.
Lúc đôi môi kia sắp chạm vào môi của Chu Khúc Nhi thì rốt cuộc cô ta cũng đã hoàn hồn đẩy mạnh Tần Sơn ra, tức tối nhìn chằm chằm anh ta: “Anh làm cái gì đó?”
Tần Sơn hơi ngẩn ra một lúc sau đó sắc mặt sa sầm: “Làm cái gì? Ông đây muốn ‘ăn’ cô!”
Dứt lời, Tần Sơn tiến lên hai bước vươn tay túm lấy Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi vô cùng kinh hãi, trong lúc hoảng loạn theo phản xạ giơ chân lên muốn tấn công vào đũng quần của Tần Sơn, Tần Sơn dường như đã đoán được từ trước nên nhấc chân chặn lại đòn tấn công của Chu Khúc Nhi.
“Thả tôi ra!”, cổ tay của Chu Khúc Nhi bị Tần Sơn giữ chặt, cả người đều bị giam ở giữa cánh cửa với thân thể của Tần Sơn.
Tần Sơn cười bỉ ổi vuốt ve khuôn mặt Chu Khúc Nhi: “Là cô tự đến trêu vào tôi, bây giờ lại muốn tôi thả cô ra, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Chu Khúc Nhi nhìn vào khuôn mặt giống hệt với Tần Hoa đang nở nụ cười lưu manh khiến cô ta bất giác nhíu mày.
“Anh là ai?”, Chu Khúc Nhi đè nén lại cơn buồn nôn hỏi.
Tần Sơn hơi nhướng mày: “Cô đuổi theo tôi đến tận đây mà lại không biết tôi là ai?”
“Anh…”.
“Đừng nói nhảm nữa, sướng trước rồi nói sau!”, Tần Sơn đã hết kiên nhẫn rồi, nói xong bèn cúi người xuống hôn Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi kháng cự kịch liệt, đôi mắt loé lên tranh thủ lúc này thúc mạnh đầu gối vào chỗ bộ phận quan trọng nào đó của Tần Sơn.
“A! Mẹ kiếp!”
Tần Sơn đau đến mức lùi lại hai bước ôm chặt lấy chỗ yếu đuối nhất của mình, khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo.
Chu Khúc Nhi thấy vậy lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Chu Khúc Nhi vừa mới ra khỏi cửa liền trông thấy Lý Tuyết vừa tìm đến.
“Mau chạy!”, Chu Khúc Nhi liếc mắt nhìn cánh cửa của gian phòng phía sau, sau đó kéo tay Lý Tuyết chạy về phía phòng nghỉ của mình.
Lý Tuyết chẳng hiểu mô tê gì cho nên cũng chạy theo, đợi đến khi chạy về trong phòng của mình rồi mới thở hồng hộc hỏi: “Khúc Nhi, làm sao thế?”
Chu Khúc Nhi ngồi trên ghế hơi hơi thở gấp, tâm trạng của cô ta vẫn còn đang chìm đắm trong căn phòng của Tần Sơn nên không trả lời câu hỏi của Lý Tuyết.
Lý Tuyết đi qua ngồi xuống bên cạnh rót cho hai người mỗi người một cốc nước, sau đó hỏi lại lần nữa: “Khúc Nhi, làm sao vậy? Lúc nãy cậu…”.
Lời ra đến cửa miệng rồi cũng không biết phải nói tiếp thế nào, mới vừa rồi Khúc Nhi nói đã nhìn thấy Tần Hoa. Lý Tuyết có thể khẳng định đó chính là Tần Sơn, nhưng mà lúc nãy Chu Khúc Nhi lại mới chạy từ căn phòng kia ra, trước đó đã xảy ra chuyện gì?
Chu Khúc Nhi theo phản xạ cầm lấy cốc nước uống cạn, sau khi ổn định lại tinh thần mới nói: “Mình gặp được một người giống hệt Tần Hoa, lần này thì mình đã nhìn rõ rồi, không phải là ảo giác nữa”.
“Mình biết”, Lý Tuyết nhàn nhạt trả lời: “Bọn mình cũng nhìn thấy rồi”.
Chu Khúc Nhi ngẩn ngơ nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết giải thích nói: “Lúc mà cậu bị bắt, cái người tên Tần Sơn kia cũng tham gia tranh cử, cũng bởi vì thế nên lúc ấy bọn mình mới nhận ra người đóng vai cậu là giả”.
“Là anh ta!”, Chu Khúc Nhi nhớ lại cái người lúc nãy nói mình tên là Tần Sơn: “Tuyết Nhi, bọn họ có quan hệ gì? Tên gần giống mà vẻ bề ngoài cũng giống nhau, có phải là…”.
Lý Tuyết lắc đầu: “Bạch Diệc Phi đã cử người đi điều tra rồi”.
Chu Khúc Nhi ôm ngực, nói không rõ cảm xúc trong lòng của mình là gì, nơi sâu thẳm trong nội tâm mình cô ta vẫn luôn khát vọng Tần Hoa có thể tỉnh lại giống như trước đây, cho nên lần đầu tiên khi cô ta trông thấy Tần Sơn liền cho rằng anh ta thực sự chính là Tần Hoa.
Nhưng mà, cô ta cũng biết rất rõ rằng Tần Hoa hiện tại vẫn đang nằm trong bệnh viện không thể nào đứng trước mặt cô ta như vậy.
Thực tế chứng minh, anh ta quả thực không phải là Tần Hoa mà là Tần Sơn.
Tần Hoa và Tần Sơn có khả năng là anh em sinh đôi không?
Nhưng cô ta lại nhớ Tần Hoa từng nói bố mẹ của anh ta đều không còn nữa rồi, anh ta đã đi theo sự phụ mình từ khi còn rất nhỏ, sau đó sư phụ mất đi thì anh ta đã không còn người thân nào nữa cho đến khi gặp được Bạch Diệc Phi.
Từ trước đến giờ Tần Hoa chưa từng nói đến việc mình còn có một người anh em sinh đôi.
Bây giờ Chu Khúc Nhi rất muốn biết được kết quả điều tra, rất muốn xác định mối quan hệ giữa Tần Sơn và Tần Hoa, nếu thực sự như những gì cô nghĩ thì Tần Hoa sẽ có thêm một người thân nữa!
Nếu là như vậy, có khi nào có thể kích thích Tần Hoa khiến cho anh ta tỉnh lại không?
Cho dù chỉ là tỉnh lại, cho dù là không thể đứng lên được nữa thì Chu Khúc Nhi cũng bằng lòng.
Nghĩ đến đây, Chu Khúc Nhi không kiềm chế được cơ thể mà bắt đầu run rẩy.
Lý Tuyết làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của Chu Khúc Nhi, thấy vậy nên vỗ nhè nhẹ lên vai cô ta, âm thầm an ủi.

Sáng sớm, mặt trời dần lên cao, mọi người trên du thuyền cũng lục tục thức dậy.
Một ngày mới bắt đầu, vòng tranh cử mới cũng được khởi động.
Vòng tranh cử thứ hai yêu cầu một trăm tuyển thủ tham gia phải lần lượt lên đài phát biểu ý kiến về triển vọng phát triển cùng với kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp trong tương lai v.v…
Theo thứ tự, một trăm tuyển thủ lần lượt lên đài.
Không bao lâu sau đến lượt Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong lên đài chỉ nói duy nhất một câu: “Tôi từ bỏ quyền tranh cử”.
Nói xong, bên dưới khán đài mọi người ồn ào rộ lên, nhưng sau đó lại thấy điều này hợp lý, Liễu Chiêu Phong đã mất đi sự trợ giúp từ tập đoàn Diệp Thị, cũng không còn sự hợp tác của Vương Lâu nên đã chẳng còn cơ hội chiến thắng nữa rồi.
Liễu Chiêu Phong nói xong liền đi thẳng ra ngoài, rời khỏi sảnh chính.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết thấy vậy đều liếc nhìn nhau nhưng cả hai không ai nói gì.
Chẳng bao lâu sau lại đến Diệp hoan lên đài.
Diệp Hoan đứng trên khán đài rất tự tin nói: “Nếu như tôi chiến thắng và trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, tôi sẽ mang đến cho mọi người nhiều lợi ích hơn nữa”.
“Ví dụ như giảm tỷ lệ phí nộp của doanh nghiệp cho Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, dù sao thì nhà họ Diệp cũng không thiếu tiền”.
“Lại ví dụ như, tôi có thể sử dụng nguồn lực của nhà họ Diệp để mang đến nhiều tiện ích hơn cho mọi người”.
Lời của Diệp Hoan rất trực tiếp cũng rất hữu hiệu, dù gì ai cũng rõ thực lực của nhà họ Diệp cho nên gã có tư cách để nói những lời này.
Chẳng thế mà Diệp Hoan vừa dứt lời thì đã nhận được một tràng pháo tay của tất cả mọi người.
Lúc Diệp Hoan bước xuống khán đài còn cố ý liếc mắt nhìn sang phía Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt mang đầy sự tự tin đã nắm chắc phần thắng trong tay và sự khinh thường Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chẳng thèm để tâm bởi vì người tiếp theo lên đài chính là anh.
Sau khi Bạch Diệc Phi lên đài, anh hắng giọng rồi từ tốn nói: “Tôi tin là mọi người đều biết tôi từng là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, mọi người có thể đi hỏi bất kỳ ai, khi Hầu Tước gặp phải khó khăn những người luôn ở lại hỗ trợ giúp đỡ cho Hầu Tước họ được nhận những đãi ngộ gì”.
“Tôi biết thực lực của mình không hơn được tập đoàn Diệp Thị, nhưng không sao cả, tôi có tự tin”.
“Còn về lợi ích, nói thực tôi không phải là người thích ba hoa, tôi chỉ có thể nói rằng việc mà tôi có thể làm thì tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được, nếu như tôi không làm được thì cũng sẽ đưa một tấm séc trắng cho người ta”.
“Cảm ơn mọi người”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi cúi người chào rồi bước xuống khỏi khán đài.
Những lời này của Bạch Diệc Phi không hề nhận được sự hưởng ứng của quá nhiều người, cả sảnh chỉ có lác đác vài người vỗ tay cho anh.
Bạch Diệc Phi cũng không quá để tâm đến điều này, bây giờ ngoài Diệp Hoan ra thì anh chính là người có sức cạnh tranh lớn nhất, đương nhiên anh phải coi Diệp Hoan là đối thủ của mình, còn những người khác thì anh đã chẳng quan tâm đến nữa.
Diệp Hoan cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức!”
Lần lượt sau đó lại có một đám người nữa lên đài phát biểu cho tới khi đến lượt Lý Tuyết.
Lý Tuyết hít sâu một hơi sau đó bước lên khán đài.
“Tôi biết thực lực của mình kém nhất trong tất cả những người ở đây, cũng biết bản thân mình không có cơ hội để thắng cử chức chủ tịch này, điều mà tôi muôn nói là, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được những việc mà tôi có thể làm”.
“Cảm ơn đã ủng hộ”.
Nói xong, Lý Tuyết bước xuống khán đài.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết bình thản như vậy thì cũng hơi bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy trái tim mình nóng rẫy, nhìn mà xem, vợ của anh cho dù là yếu đuối cũng có khí thế như vậy, không hề kém chút nào so với những người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.