Chương trước
Chương sau
Những người muốn giết Bạch Diệc Phi đều nghi ngờ, còn đám người Bạch Diệc Phi cũng thấy kỳ lạ. Bọn họ không quen người này nhưng ban nãy người này lại cứu Bạch Diệc Phi một mạng. Lẽ nào hắn đến giúp Bạch Diệc Phi sao?
Nhưng hắn là ai? Tại sao lại giúp Bạch Diệc Phi?
Những kẻ đến để giết Bạch Diệc Phi thấy vậy thì quát lớn: “Người của ai kia? Báo tên đi?”
Người đó nghe thấy vậy thì bước từng bước lại nhưng không hề trả lời câu hỏi của họ. Đám người Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám người kia không đợi được nữa, nói: “Mẹ kiếp! Ông đây đếch thèm quan tâm mày là người của ai? Cứ giết Bạch Diệc Phi trước đã rồi tính”, nói xong đám đông lại xông lên tấn công Bạch Diệc Phi.
Còn lúc này, người kia giơ súng lên bắn vài phát khiến những kẻ tiến lại gần Bạch Diệc Phi đều sợ hãi và dừng động tác.
Họ đã hiểu, người này đến để giúp Bạch Diệc Phi.
Còn người đó đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cầm súng chỉ vào đám đông.
“Mẹ kiếp, đó là người của Bạch Diệc Phi”.
“Giết”.
“Nhưng trong tay hắn có súng”.
Có súng vẫn tốt hơn là binh khí lạnh, tốc độ của súng nhanh, còn bắn được ở cự ly xa. Chỉ cần đám kia tiến lại gần thì sẽ bị súng bắn vỡ đầu, vì vậy chúng mới do dự.
Bạch Diệc Phi đứng phía sau người đó, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng là tôi đến giúp anh”, người đàn ông đó thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi nheo mắt nhìn hắn, nói: “Anh có mục đích gì?”
Anh không tin một người không quen biết lại không do dự gì mà đến giúp mình, dựa vào cái gì chứ? Chỉ có thể nói là hắn có mục đích khác, thậm chí là muốn độc chiếm công lao.
Chỉ cần bắt được Bạch Diệc Phi thì có thể ép Bạch Vân Bằng xuất hiện. Đến lúc đó lại giết tiếp Bạch Vân Bằng, như vậy hắn sẽ có quyền khai phá Lam Đảo rồi.
Người đàn ông nghe thấy thế thì cười khổ, nói: “Tôi thật sự đến để giúp anh, không có mục đích gì cả”.
Bạch Diệc Phi không tin lời của hắn nhưng cũng không nói thêm gì. Ít nhất là hiện tại, người đàn ông này đang giúp anh nên anh cũng không ngu gì mà từ chối.
Trong đám người đối diện có người lớn tiếng nói: “Hắn chỉ có một khẩu súng, đạn cũng có hạn. Chúng ta đông người, đợi khi hắn bắn hết đạn rồi thì chúng ta sẽ ra tay”, lời nói vừa dứt thì mọi người như có tinh thần hơn. Chỉ có một khẩu súng, ban nãy bắn ra mấy phát rồi, chắc chắn sẽ còn không quá mười viên đạn nữa. Họ còn năm mươi sáu mươi người, lẽ nào không đánh lại được?
Vì thế, mọi người đều không quan tâm, cứ thế xông lên.
Người đàn ông thấy thế thì phản ứng cực nhanh, hắn kéo Bạch Diệc Phi chạy đi, vừa chạy vừa bắn vài phát về phía sau.
“Bùm, bùm”, lại mấy tiếng vang lên và mấy người ngã xuống.
Bạch Diệc Phi bị kéo chạy đi mấy bước, sau đó mới kịp phản ứng lại. Anh dừng lại rồi nói: “Mẹ kiếp, anh kéo tôi chạy theo à?”
“Nếu không thì thế nào? Anh đánh không lại chúng đâu”, người đàn ông nghiêm túc nói.
Bạch Diệc Phi hất tay người đó ra, nói: “Tôi không phải loại người bỏ mặc anh em của mình đâu, tính mạng của họ cũng quan trọng”, nói xong anh không để ý gì mà quay lại.
“Anh…”, người đàn ông đó bất lực, đành phải quay lại cùng, trong lúc đó còn dùng súng giết được mấy tên nữa.
Bạch Diệc Phi xông lại, bởi vì ban nãy ngưng nghỉ không đánh nên giờ anh cũng có chút sức có thể chiến đấu rồi.
Người đàn ông đó đến bên cạnh anh, vừa bảo vệ anh vừa nói: “Anh cứ ở lại đây thì anh em của anh sẽ liên lụy theo đấy”.
“Nếu như anh đi thì đám người kia sẽ không tiếp tục nhằm vào họ nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì kinh ngạc. Sao anh không nghĩ đến điểm này nhỉ? Anh chỉ nghĩ đến việc không thể vứt bỏ anh em của mình nhưng lại không nghĩ, làm như này lại hại họ.
Mọi người hiện giờ đều không trụ được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng chết. Nhưng nếu như anh đi rồi, mục tiêu của đám kia là anh, tất nhiên sẽ không để ý đến đám Bạch Hổ nữa.
Lúc này, Bạch Diệc Phi hiểu ra rồi. Người đàn ông thấy thế liền hét một câu: “Anh đi đi, tôi sẽ yểm trợ cho anh”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói với đám Bạch Hổ: “Phải sống”, xong rồi anh không quay đầu lại mà rời đi.
Người đàn ông kia yểm trợ sau người anh, hai người cùng nhau phá vòng vây rồi nhanh chóng trèo lên con xe ở bên ngoài. Người đàn ông lái xe còn Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế phụ.
Đám người kia thấy vậy thì cũng nhanh chóng trèo lên xe đuổi theo.
Còn đám Bạch Hổ lúc này cũng hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, trong lòng cảm động vô cùng và cũng kiên định hơn.
“Đuổi theo”, mọi người cũng lên xe đuổi theo.
Ngồi trên xe, Bạch Diệc Phi đắc ý thở hổn hển nói: “Anh là người của ai?”
“Xin lỗi, tôi không nói được”, người đàn ông vừa tăng tốc vừa đáp.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì, nếu như dễ dàng nói ra thì chuyện đâu đơn giản như vậy.
Bạch Diệc Phi nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe đang bám sát xe mình, chau mày nói: “Anh bỏ xa được đám kia không?”
“Thật sự không dám giấu, tôi là tay đua xe đấy”, người đàn ông đắc ý nói, Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì cũng sững người ra.
Người đàn ông đó biết Bạch Diệc Phi không tin nên đành phải dùng thực lực của mình để chứng minh.
Xe phía sau bám sát, thoạt nhìn như sắp đuổi kịp rồi, người đàn ông đột nhiên tăng tốc rồi bẻ lái, xong rẽ vội sang một đường khác.
Nếu như cả quá trình chuyển hướng đó không giảm tốc độ đã đành nhưng đây hắn cứ tăng tốc. Sau khi trượt bánh sau thành công thì hắn vẫn tăng tốc rồi lại bẻ lái.
Kể cả có thắt dây an toàn thì Bạch Diệc Phi cũng bị nghiêng hết bên này bên kia. May là anh nắm chặt tay đỡ ở trên đầu nên mới không bị văng ra ngoài.
“Anh như này mà cũng gọi là tay đua xe ư?”
Người đàn ông cười, nói: “Đừng vội”.
Tiếp theo Bạch Diệc Phi cũng coi như được chứng kiến một tay đua xe đua xe cừ thế nào, kể cả đây chỉ là xe bình thường.
Xe ở phía sau đâu có trượt bánh sau được đẹp như vậy, chỉ có thể giảm tốc độ để rẽ, sau đó lại tăng tốc đuổi. Còn người đàn ông kia thì có thể nói là tăng tốc đến cực điểm. Cả quá trình đều đi với tốc độ cao, đồng thời còn rẽ trái rẽ phải khiến cho xe phía sau không kịp rẽ. Hoặc là va phải đèn đường hoặc là lao ra đường khác.
Nói tóm lại, phía sau không ngừng vang lên tiếng phanh xe và tiếng xô xe.
Sau khi lái được một đoạn đường, Bạch Diệc Phi đành phải lên tiếng: “Tôi tin anh là tay đua xe rồi”.
“Tin sớm thì tốt biết mấy”, người đàn ông cười đáp.
Bạch Diệc Phi hếch mắt lên nhìn hắn, nói: “Tin sớm thì anh đã không lái như vậy rồi?”
“Cũng không hẳn, muốn cắt đuôi bọn chúng thì điều này là bắt buộc”.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi không nói gì nữa. Dựa vào trình độ của người đàn ông này, muốn cắt đuôi đám người kia là có thể nhưng họ đánh giá thấp ý muốn giết Bạch Diệc Phi của đám người kia rồi.
Người phía sau không đuổi kịp thì chúng lại phái đám khác đến, từ phía trước chặn đường của Bạch Diệc Phi lại.
Người đàn ông thấy thế thì nghiêm túc nói: “Ngồi vững nha”, lời nói vừa dứt, người đàn ông tăng tốc xông lại, sau đó nhấc nửa xe lên xen qua giữa hai xe rồi lái đi. Tim Bạch Diệc Phi đập nhanh như muốn bay ra ngoài: “Các anh đua xe thường như này sao?”
“Cũng kiểu đó đó”, người đàn ông nói một câu rồi lại bẻ lái, sau đó lách qua chiếc xe ở phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.