Nhìn thấy cảnh này, Trương Thiết Lâm lập tức có phản ứng. Đây không phải là người của nhà họ Diệp mà là người đến giúp Bạch Diệc Phi. Trương Thiết Lâm hét lớn: “Cẩn thận phía sau”. Câu nói vừa dứt thì tên dẫn đầu nhìn lại rồi xông lại phía hắn ta, nhấc đao trong tay nhắm chuẩn về phía đầu hắn ta. Trương Thiết Lâm nhanh trí tránh được đòn tấn công của người kia với tốc độ nhanh như chớp, sau đó không nói gì liền lao vào đánh lộn. Đồng thời lúc này khi nghe thấy âm thanh, đám người áo đen quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau có mười mấy người. Động tác của đám Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, sau khi nhìn thấy người đến thì cũng thả lỏng hơn chút. Đúng vậy, bởi vì người đến là Trần Ngạo Kiều. Anh ta đã dẫn đến người mà trước đó Bạch Diệc Phi chiêu mộ. Lúc đó Bạch Diệc Phi đến tập đoàn Thủy Tinh rất vội vã, ngoại trừ Bạch Hổ và Từ Lãng thì không ai biết. Sau đó để đề phòng bất trắc nên Bạch Hổ đã bảo Trần Ngạo Kiều chú ý đến động thái của họ bất cứ lúc nào. Quả nhiên việc làm này đã có tác dụng. Sau khi người áo đen quay người lại thì phát hiện đại ca của mình đang giao đấu với người ta nên cũng có phản ứng luôn. Đám người này là kẻ địch của chúng, vì vậy một nhóm người tiếp tục tấn công ba người của nhóm Bạch Diệc Phi, còn một nhóm còn lại tấn công đám người mới đến kia. Nhưng sau khi bọn chúng xông lại, vẫn chưa kịp ra tay thì mười mấy người kia đã xông lên, giơ đao trong tay đánh lại. “Bụp, bụp…”, tiếp đó là âm thanh người áo đen rơi xuống đất. Mười mấy người như những bóng ma chen vào giữa người áo đen kia. Và kết quả là không kẻ nào may mắn cả, tất cả đều bị đánh gục. Đợi đến khi ngã sụp xuống đất thì mới nhìn thấy trên cổ của những người này chỉ có một vệt máu. Bên dưới vệt máu là dòng máu tươi. Và trên mặt họ đều là biểu cảm kinh hãi và khó tin. Những người áo đen còn lại đều kinh hãi trợn trừng mắt rồi lui về sau. Người áo đen giao đấu với đám người Bạch Diệc Phi cũng bị hù dọa. Gã không ra tay nữa mà tụ hội lại với người áo đen còn lại, cảnh giác nhìn mười mấy người trước mặt mình. Nhưng họ không cho những người áo đen này quá nhiều thời gian. Sau khi giết hết những người trước mặt thì lại xông lại, tiếp tục chen vào đám người rồi lấy mạng của từng người một. “A...A…”, bởi vì ban nãy có hiểu biết về đám người này, bọn họ rất sợ hãi nên lúc đám người này xông lại, thậm chí còn quên phản kháng, chỉ có thể kêu thảm rồi chết. Cuối cùng, năm phút sau, tất cả người áo đen đều bị hạ gục. Hiện giờ chỉ còn lại Trần Ngạo Kiều và Trương Thiết Lâm đang giao đấu. Trương Thiết Lâm quả thật có thực lực nhưng Trần Ngạo Kiều lại mạnh hơn hắn ta. “Bụp”, một tay không cầm đao của Trần Ngạo Kiều đập lên cánh tay của Trương Thiết Lâm. Lúc này, Trương Thiết Lâm lập tức lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững. Không đợi hắn ta phản đòn, Trần Ngạo Kiều đã vung đao đến trước mặt. Trương Thiết Lâm dựa vào thân xe rồi né sang bên cạnh. ‘Cheng’ một tiếng, đao dài chém lên thân xe. Trương Thiết Lâm thở hổn hển, Trần Ngạo Kiều lại một lần nữa đánh tới. Lần này anh ta không nương tay, một quyền đập xuống, Trương Thiết Lâm bay ra ngoài rồi đập lên trên xe gần đó rồi lại lăn xuống. Trần Ngạo Kiều bước lại, đao dài đặt lên cổ của hắn ta. Trong lòng Trương Thiết Lâm lạnh băng, sao có thể như thế được? Tên này là ai? Sao lại mạnh đến thế được? Rồi lại nhìn phía trước, Trương Thiết Lâm cảm thấy mắt mình như mờ đi, tiếp đó lại trợn trừng lên hỏi: “Sao… Sao có thể thế được?” Chết hết rồi sao? Hắn ta dẫn đến mấy chục cao thủ, tất cả đều chết hết! Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà đám cao thủ đã bị mười mấy người mới đến kia giết hết? Rốt cuộc mười mấy người kia là ai? Không! Bọn họ giống người của một tổ chức thì đúng hơn. Nhưng chưa từng nghe nói đến tổ chức nào mạnh như vậy. Bọn họ giống như đến từ thế giới khác vậy. Trương Thiết Lâm vẫn còn đang kinh hãi thì Bạch Diệc Phi đã bước tới. Trên người anh cũng bị chém mấy đao, anh chau mày, sau đó nói lại câu nói Trương Thiết Lâm nói ban nãy. “Trương Thiết Lâm! Hôm nay chính là ngày chết của mày”. Trương Thiết Lâm run rẩy nói: “Không, mày không thể giết tao được. Tao là người của nhà họ Tùng, mày mà giết tao thì họ sẽ không tha cho mày đâu”. Bạch Diệc Phi cười lạnh, nói: “Tao còn dám giết cả Tùng Vưu Duy thì mày có là cái thá gì?” Sắc mặt Trương Thiết Lâm tái nhợt. Đúng vậy, Bạch Diệc Phi dám giết cả Tùng Vưu Duy thì hắn ta chỉ là một trợ thủ của nhà họ Tùng, có gì mà Bạch Diệc Phi không dám giết chứ? Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên lên tiếng: “Có thể… Đừng giết hắn không?” Bạch Hổ dừng lại mấy giây, sau đó giải thích: “Tôi và hắn có chút quen biết”. Trương Thiết Lâm sau khi nghe xong câu này thì kích động nhìn Bạch Hổ, cảm giác mình không phải chết nữa rồi. Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hổ một cái rồi thản nhiên nói: “Không được”, nói xong anh đích thân ra tay, dùng đao trong tay kết liễu tính mạng của Trương Thiết Lâm. Bạch Hổ sững người nhìn anh, có chút khó tin. Còn biểu cảm của Trương Thiết Lâm kinh hãi, đến lúc chết hắn ta vẫn giữ biểu cảm đó, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Trần Ngạo Kiều cũng không thấy lạ về điều này, sau đó thu lại đao của mình. Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: “Tôi sẽ không nhân từ với kẻ sẽ đến giết tôi tiếp”. “Có lẽ những biểu hiện trước đây khiến mọi người nghĩ tôi là người dễ thỏa hiệp nhưng xin lỗi, hiện giờ tôi đã khác rồi”. Đúng thế! Bạch Diệc Phi trước đây ôn hòa quả quyết, có tâm lý đồng cảm, cũng rất dễ mềm lòng. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã không cho phép mình yếu mềm nữa. Tất cả những kẻ nào uy hiếp anh thì anh sẽ không nương tay mà xử lý hết. Giống như Bạch Vân Bằng nói, muốn trở thành một kẻ mạnh thì phải học cách lạnh lùng vô tình. Nếu như Bạch Vân Bằng mà nhìn thấy hình ảnh của anh lúc này thì chắc chắn sẽ thích lắm đây. Bạch Hổ sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Diệc Phi liền cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như thế”, đồng thời trong lòng Bạch Hổ cũng dấy lên cảm giác tự trách mình và xấu hổ. Anh ta là vệ sĩ của Bạch Diệc Phi, về lý mà nói thì phải coi Bạch Diệc Phi là chủ nhân. Nhưng ban nãy vì một người có chút quen biết mà muốn Bạch Diệc Phi tha cho tên muốn giết anh. Đây là thất trách của người vệ sĩ.
… Bạch Diệc Phi đến tập đoàn Hầu Tước nhưng tìm một vòng không tìm thấy Long Linh Linh. Anh gọi điện cho cô ta nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy, hoàn toàn không liên lạc được. “Chúa ơi”, Bạch Diệc Phi tưởng Long Linh Linh cũng xảy ra chuyện nên vội gọi cho Lưu Hiểu Anh: “Cô thử liên lạc với Linh Linh xem sao, có lẽ cô ấy xảy ra chuyện rồi”. “Tôi biết rồi”, Lưu Hiểu Anh cúp điện thoại rồi liên hệ với Long Linh Linh nhưng cô ta cũng không gọi được. Lúc này, trưởng phòng phòng tài vụ chạy đến nói: “Không xong rồi, không xong rồi”. “Chủ tịch ơi, buổi sáng trợ lý Long nói muốn xử lý chuyện của dự án nên đã lấy ra một tỷ của phòng tài vụ”. “Sau khi tôi quay lại mới biết chuyện. Tập đoàn của chúng ta tạm thời không có dự án nào một tỷ cả, hơn nữa chưa bao giờ rút ra nhiều tiền đến thế”. “Tôi lập tức tìm người liên hệ với trợ lý Long và người của dự án nhưng không liên lạc được với cô ta. Chủ tịch! Không phải… Trợ lý Long đã cầm một tỷ đi…”. Bạch Diệc Phi ngây người ra, Long Linh Linh lấy đi một tỷ của công ty ư? Sao có thể thế được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]