Chương trước
Chương sau
Bạch Diệc Phi cũng hiểu, vì vậy anh không cảm thấy bất ngờ: "Anh biết rồi, cậu nói với anh tin tức này thì anh đã rất cảm kích rồi”.
Lâm Cuồng thở dài: "Vậy anh mau trốn đi, muộn nhất là trong ngày hôm nay người của nhà họ Tùng và nhà họ Diệp sẽ ra tay”.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ: "Trốn thì có tác dụng gì, cậu không cần lo lắng, anh tự có cách”.
Lâm Cuồng không nói gì, Bạch Diệc Phi nói cảm ơn rồi cúp máy.
Bạch Hổ ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ câu chuyện thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Bây giờ phải làm sao?”
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Trước tiên cứ tới bệnh viện Ngọa Long đã, sau đó lại sắp xếp một chút, không, trước tiên phải đưa Tuyết Nhi về đã”.
Lý Tuyết là điểm yếu của anh, mấy người kia muốn xuống tay với anh, muốn anh phải khoanh tay chịu trói thì nhất định sẽ ra tay với Lý Tuyết, vì vậy bảo vệ Lý Tuyết mới là quan trọng nhất.
Bạch Hổ gật đầu: “Bây giờ tôi đi ngay”.
“Từ Lãng, tôi và anh đi tới bệnh viện Ngọa Long”, Bạch Diệc Phi vừa đi vừa nói.
Bạch Hổ không có ý kiến gì, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Từ Lãng, anh nói qua mọi chuyện một cách đơn giản, đồng thời cũng lái xe tới bệnh viện Ngọa Long.

Bệnh viện Ngọa Long.
Bạch Diệc Phi gọi cả Trần Ngạo Kiều và Chung Liên tới.
“Không ngờ cũng có ngày này”.
Một vài người không hiểu.
Đến khi Bạch Diệc Phi nói Lương Minh Nguyệt bị Bạch Vân Bằng giết chết thì tất cả đều sửng sốt, đồng thời cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc này.
Lương Minh Nguyệt chết, nhà họ Tùng và nhà họ Diệp sẽ không chịu sự kìm hãm của liên minh doanh nghiệp thủ đô nữa, như vậy nhất định sẽ tiến hành đuổi giết Bạch Diệc Phi, mà người giết Lương Minh Nguyệt còn là Bạch Vân Bằng, bố của Bạch Diệc Phi, không thể phủi sạch quan hệ được.
Bạch Diệc Phi bảo bọn họ chú ý động tĩnh mấy ngày gần đây, sau đó anh gọi điện cho Trương Hoa Bân, bảo anh ta trở lại.
Mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ tình huống rất cấp bách, anh cần lực lượng tình báo của Trương Hoa Bân.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi bảo họ đi làm việc của mình, còn anh lại chuẩn bị đi một chuyến tới tập đoàn Hầu Tước.
Nhưng vừa ra khỏi bệnh viện Ngọa Long thì Từ Lãng đã gọi điện tới: "Xảy ra chuyện rồi, Lý Tuyết đã bị người khác đưa đi trước rồi”.
Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt: "Là ai?”
“Tôi không biết”, Từ Lãng nói: "Lúc tôi tới thì Trương Vinh đã nói với tôi, có người gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, Lý Tuyết một mình ra ngoài rồi ngồi lên xe rời đi”.
“Tôi kiểm tra camera thì phát hiện cô ấy tự lái xe đi, camera đoạn đường đó phải nhờ Trương Hoa Bân kiểm tra giúp".
Bạch Diệc Phi lập tức cúp máy, anh ngồi trong xe đập mạnh lên tay lái, trong bãi đỗ xe vang lên tiếng còi chói tai.
Sau khi trút giận xong thì Bạch Diệc Phi cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ tìm Trương Hoa Bân cũng không được, anh chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.
Theo tin tức Lâm Cuồng báo cho anh thì người nhà họ Tùng và nhà họ Diệp vẫn chưa tới, vậy người đưa Lý Tuyết đi không phải là người của hai nhà đó.
Hơn nữa Lý Tuyết tự mình lái xe đi, nghĩa là người gọi cô ấy ra ngoài là người cô ấy biết, người này còn không bị nghi ngờ.
Nghĩ tới đây thì anh lại nhớ tới sát thủ hôm qua, Bạch Diệc Phi lập tức ngẩng đầu: "Vương Lâu!”
Bạch Diệp Phi lập tức khởi động xe, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Bạch Hổ và Từ Lãng, bảo hai người mau đi tới tập đoàn Thủy Tinh, bọn họ sẽ gặp nhau ở đó.
Bạch Hổ và Từ Lãng nghe vậy thì lập tức đồng ý, đồng thời cũng hiểu được mọi việc.
Sau nửa giờ đồng hồ thì ba người gặp nhau trước đại sảnh tập đoàn Thủy Tinh, Bạch Diệc Phi chỉ nhìn họ một chút rồi mau chóng đi vào trong.
Đi tới trước cửa thì gặp bảo vệ, bảo vệ chặn họ lại: "Mấy người là ai? Tới đây làm gì?”
“Cút”, bây giờ Bạch Diệc Phi không rảnh nói chuyện thừa thãi, anh chỉ muốn mau chóng tìm thấy Lý Tuyết, chỉ cần chậm một chút thôi sẽ không biết Lý Tuyết bị hại thế nào.
Bảo vệ thấy vậy thì nghiêm mặt: "Tới gây sự có phải không?”
Bảo vệ nói xong thì nói vào bộ đàm trước ngực: "Trước cửa có người tới gây sự, mau cho người tới”.
“Đây là tập đoàn Thủy Tinh, không phải nơi mấy người có thể tùy tiện làm loạn...”
Bảo vệ chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã nóng nảy đẩy ra, trực tiếp đi về phía trước.
Bảo vệ đứng phía sau hét lớn: "Mau chặn lại! Mau chặn lại! Không được để đi vào”.
Bạch Hổ và Từ Lãng mở đường cho Bạch Diệc Phi, lúc vào cửa bọn họ còn trừng mắt với bảo vệ, dọa cho bảo vệ không dám nói gì.
Sau khi ba người đi vào thì có hơn chục bảo vệ tới đại sảnh, bọn họ lập tức tập hợp lại bao vây ba người Bạch Diệc Phi, lúc này một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn giống như đội trưởng đội bảo vệ.
“Mấy người là ai? Muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn hơn chục bảo vệ trước mặt, anh không quan tâm nói: “Tôi tới tìm Vương Lâu, bảo cậu ta ra đây gặp tôi”.
Bảo vệ đương nhiên biết tên của chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh, nên sau khi nghe thấy vậy thì cười: "Chủ tịch Vương là chủ tịch của tập đoàn chúng tôi, anh muốn gặp là có thể gặp được à? Hơn nữa anh dùng giọng điệu gì thế hả, khi nói chuyện không biết tôn trọng người khác à”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh, Vương Lâu cũng giỏi thật, còn học được cái trò này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nếu như không nói chuyện được với mấy người này thì anh chỉ có thể tự mình đi tìm Vương Lâu thôi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói với Bạch Hổ và Từ Lãng: "Đánh cho tàn phế là được, đừng giết người”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lao nhanh ra ngoài, chỉ sau vài động tác mấy gã bảo vệ đã ngã xuống, phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Bạch Hổ và Từ Lãng không chịu thua kém, bọn họ lập tức xông lên.
Trong chốc lát hơn chục bảo vệ đều ngã xuống.
Bạch Diệc Phi giải quyết xong mấy người này, anh đang muốn vào thang máy lên tìm Vương Lâu thì thang máy mở ra, một người từ bên trong đi ra.
Một người anh rất quen thuộc.
“Bố!”
Đúng vậy, người đi ra là Lý Cường Đông.
Bạch Diệc Phi sửng sốt.
Đây là tập đoàn Thủy Tinh, Lý Cường Đông sao lại đi ra từ trong đó?
Từ đã, công ty của Lý Cường Đông bị tập đoàn Thủy Tinh thu mua, vậy ông đến đây để báo cáo công việc?
Không, không đúng, nếu muốn báo cáo công việc thì không cần đích thân Lý Cường Đông ra mặt.
Hơn nữa mấu chốt là Lý Cường Đông đi ra từ đây, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Lý Cường Đông mặc trang phục thường ngày, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng không tỏ vẻ khác lạ gì, ngược lại ông còn đi tới chào Bạch Diệc Phi.

“Tới rồi hả”.
Bạch Diệc Phi hơi sững sờ, Lý Cường Đông biết anh sẽ tới đây?
“Nói chuyện chút đi?”, Lý Cường Đông thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi hơi mím môi, anh gật đầu rồi đi theo Lý Cường Đông ra khỏi tòa nhà.
Bạch Hổ và Từ Lãng thấy vậy thì không đi cùng.
Dù sao Lý Cường Đông cũng là bố vợ của Bạch Diệc Phi, ông sẽ không hại Bạch Diệc Phi.
Trên xe, Bạch Diệc Phi không dám chủ động nói chuyện Lý Tuyết bị người khác đưa đi, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ không biết nên hỏi thế nào, vì thế đành đợi Lý Cường Đông nói trước.
Lý Cường Đông thở dài một hơi: "Con tìm sai mục tiêu rồi”.
“Nghĩa là sao ạ?”, Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn Lý Cường Đông: "Bố cũng biết chuyện của Vương Lâu sao?"
Lý Cường Đông không nói gì, nhưng vẻ mặt đã ngầm thừa nhận, ông còn nói: “Tuyết Nhi không sao đâu, bố cam đoan”.
Bạch Diệc Phi hơi nheo mắt: " Là bố đưa cô ấy đi? Không, là Vương Lâu đúng không”.
Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi, ông không giấu diếm nói: "Điều con nên quan tâm bây giờ không phải là việc này, mà là chính bản thân con”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.