“Anh có ý gì? Anh thay đổi thì có liên quan gì đến ông ta chứ?”, Dương Ngưu hỏi. Bạch Diệc Phi cười hì hì: “Tôi chỉ muốn sếp anh biết rằng tôi không giống như ngày xưa nữa thôi!” Dương Ngưu nhìn Bạch Diệc Phi giống như nhìn một thằng ngốc: “Liên quan quái gì chứ?” “Tôi nói này, anh không thể dùng cái đầu nhiều hơn một chút hả?”, Bạch Diệc Phi tặc lưỡi một tiếng: "Chắc hẳn mấy người đều biết một tháng nay tôi đã làm những gì rồi đúng không?” “Tuy mấy người có thể không tin, nhưng tôi thật sự không giống ngày xưa nữa rồi. Ví dụ như nếu bây giờ anh đánh nhau với tôi, thì chưa chắc anh đã thắng được được đâu. Con gái sếp anh có một người sư phụ, chắc anh cũng biết nhỉ? Bây giờ người đó cũng là sư phụ của tôi". Anh nói xong thì Dương Ngưu trừng lớn hai mắt. Bạch Diệc Phi thấy thế thì nghĩ thầm: Quả nhiên là vậy! Lương Ngọc đã đi theo người phụ nữ kia, như vậy thì bố của Lương Ngọc, Lương Minh Nguyệt nhất định sẽ biết. Nếu Dương Ngưu là người của Lương Minh Nguyệt thì anh ta có sẽ biết một chút. Dù cho Dương Ngưu không biết được thân phận của cô gái kia, nhưng nhất định Lương Minh Nguyệt sẽ biết. Chỉ cần Dương Ngưu nói chuyện này cho Lương Minh Nguyệt thì ít nhiều gì anh cũng có thể thăm dò được chút chuyện liên quan đến thân phận của cô ta. Đây chính là mục đích thật sự anh đến gặp Dương Ngưu ngày hôm nay. … Sau khi rời đi thì Bạch Diệc Phi đi thẳng đến tập đoàn Hầu Tước. Đi đến văn phòng, anh lại mở tư liệu Trương Hoa Bân đưa cho hôm qua ra xem một lần nữa. Phùng Dũng Cống vốn làm nghề nuôi cá. Nhưng không biết vì sao khoảng thời gian trước ông ta lại có được một khoản tiền rất lớn, ông ta đã mua đứt luôn một nhà máy trang sức. Nhà máy trang sức đó phụ trách công đoạn chế tác, nhưng vì muốn có món lợi kếch xù nên Phùng Dũng Cống đã sai người đổi vàng thật thành những món đồ mạ vàng. Phỉ thúy thì thay bằng mấy hàng loại hàng giả hàng kém chất lượng. Còn kim cương thì sai mấy người gia công phối hợp với tạp chất khác, rồi đẽo gọt thành một viên kim cương thiên nhiên. Chính vì vậy nên có rất nhiều khách mua phải hàng giả. Đặc biệt là mấy món mạ vàng kia, bởi vì nguyên nhân đến từ vật liệu nên chỉ cần người có làn da nhạy cảm một chút sẽ rất dễ bị dị ứng. Chỉ là một gã nông dân quèn mà dám làm những chuyện này thì nhất định có người đứng sau giúp đỡ, nếu không ông ta đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà từ lâu rồi. Còn chuyện tối ngày hôm qua chắc chắn cũng do người nào đó cố ý sai khiến. Hơn nữa anh còn nhìn thấy rõ người đi bên cạnh Phùng Dũng Cống chính là bạn học cũ của Bạch Diệc Phi – Tiêu Vinh Đào. Là do Tiêu Vinh Đào dẫn Phùng Dũng Cống đến gặp Lý Tuyết, nên mới khiến cho Lý Tuyết gặp phải chuyện như tối qua. Còn một người nữa là Ngưu Kim, ông ta là người của tập đoàn Hầu Tước, vốn dĩ phải đi theo Lý Tuyết để giúp đỡ cô, vậy mà tối ngày hôm qua anh lại không hề nhìn thấy Ngưu Kim. Điều này chứng tỏ cái gì không cần nghĩ cũng biết. Xem hết những tài liệu này thì Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng. Phùng Dũng Cống, Tiêu Vinh Đào, Ngưu Kim, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào trong ba người này. “Linh Linh, mau gọi Ngưu Kim đến đây”, Bạch Diệc Phi truyền lệnh thông qua điện thoại nội bộ trong văn phòng. … Lý Tuyết đi làm rất đúng giờ, cô vừa đến dưới cửa công ty đã gặp phải Ngưu Kim. Sau khi Ngưu Kim nhìn thấy Lý Tuyết thì bị sợ đến nỗi không dám đối diện với cô: “Chào tổng giám đốc Lý". Còn Lý Tuyết thì cáu kỉnh nhìn Ngưu Kim. Cho dù hai bọn họ đều không thể phản kháng được loại chuyện như ngày hôm qua, nhưng ít ra cũng phải có thái độ tốt hơn một chút. Nhưng những gì ông ta đã thể hiện ra đã nói lên tất cả. Lúc này Ngưu Kim còn chưa biết Bạch Diệc Phi đã quay lại. Đêm qua sau khi bị Tiêu Vinh Đào ngăn lại thì hai người bọn họ đã ra ngoài ăn cơm, còn nói rất nhiều chuyện, khiến cho Ngưu Kim cảm thấy quyết định kia của mình vô cùng chính xác. Vậy nên hôm nay ông ta đến đây muốn từ chức. Dù sao Hầu Tước cũng sắp đi đời rồi, từ chức sớm một chút cũng coi như rảnh nợ. Ngưu Kim cúi đầu nói với Lý Tuyết: “Tổng giám đốc Lý, tôi muốn từ chức”. Lý Tuyết dừng lại một chút, sau đó cô cười lạnh lùng: “Được thôi, tôi đồng ý”. Lần này đến lượt Ngưu Kim khựng lại. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Tuyết, ông ta thấy sắc mặt của cô cũng không tệ lắm, hoàn toàn không giống bộ dạng của người đã gặp phải chuyện đó. Chuyện này… rốt cuộc là sao? Ngưu Kim hoàn toàn không nghĩ ra được, còn Lý Tuyết đã quay người đi vào công ty. Ngưu Kim thấy thế cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì mọi chuyện đã xong rồi, mấy thứ này cũng không còn quan trọng nữa. Sau đó Ngưu Kim đi đến Hầu Tước. Vì ông ta là nhân viên của Hầu Tước nên dù đã xin từ chức ở đây rồi thì vẫn phải đến Hầu Tước xin từ chức lại lần nữa. Đi được nửa đường thì ông ta nhận được điện thoại của Long Linh Linh. “Mời ông nhanh chóng đến Hầu Tước một chuyến". Ngưu Kim lập tức đồng ý, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ Hầu Tước đã biết được tin tức gì sao? Ông ta mang theo tâm trạng nghi ngờ bị Long Linh Linh dẫn vào văn phòng chủ tịch. Trong lòng Ngưu Kim thầm hốt hoảng, chủ tịch đã quay lại rồi sao? Cửa phòng làm việc được mở ra, Long Linh Linh nghiêng người nói: “Mời vào". Ngưu Kim bước vào phòng với tâm trạng thấp thỏm và ăn may, nhưng khi ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang ngồi phía sau bàn làm việc thì lập tức sợ run người: “Chủ… chủ tịch". Bạch Diệc Phi nhìn sang, anh ra hiệu cho Long Linh Linh ra ngoài trước, sau đó nói với Ngưu Kim: “Đến rồi sao, ngồi đi". Ngưu Kim không dám ngồi, trong lòng ông ta vô cùng hoảng hốt. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả? Không phải hôm qua Tiêu Vinh Đào nói là Bạch Diệc Phi đắc tội rất nhiều người nên đã bị xử lý rồi sao? Sao bây giờ lại còn xuất hiện ở đây nữa? Chuyện xảy ra tối hôm qua nhất định chủ tịch đã biết, vậy nên mới gọi ông ta đến đây sao? “Chủ tịch, tôi sai rồi!”, Ngưu Kim nghĩ đến đây thì nhanh chóng chủ động nhận sai: “Chủ tịch, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Sau này tôi tuyệt đối không tái phạm nữa”. Bạch Diệc Phi thấy thế thì cười lạnh một tiếng: "Biết tôi không thể trở về được nữa nên lựa chọn làm phản sao?” “Không, không phải. Chủ tịch, tôi không có, xin hãy tin tưởng tôi. Tôi cũng không có cách nào khác, hôm qua bọn họ dẫn theo hai vệ sĩ, chúng tôi hoàn toàn không phải đối thủ của họ…", Ngưu Kim bối rối giải thích.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: “Vậy nên ông định lấy vợ tôi làm vật hy sinh để đạt được mục đích đúng không?” “Không phải, chủ tịch, không phải như vậy đâu, chủ tịch…” Bạch Diệc Phi hừ nhẹ một tiếng: “Ông nhớ kỹ cho tôi, những chuyện khác tôi có thể tha thứ được, nhưng chỉ cần là chuyện tổn thương đến vợ tôi, thì cho dù chỉ cần nói xấu cô ấy một câu thôi tôi cũng sẽ không bỏ qua!” “Vậy nên từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy ông ở thành phố Thiên Bắc này nữa, đã hiểu chưa?” Ngưu Kim nghe thấy thế thì mở trừng hai mắt, ông ta nhanh chóng quỳ xuống dưới đất: “Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi…” Bạch Diệc Phi đứng lên, anh đi đến bên cạnh Ngưu Kim rồi dùng một chân đá văng ông ta: “Cho ông thêm một cơ hội nữa thì con mẹ nó tôi không phải là đàn ông!” “Cút!” Ngưu Kim bị dọa đến run rẩy cả người, ông ta biết rõ mình không còn bất cứ đường lui nào nữa nên tuyệt vọng đi khỏi văn phòng chủ tịch. Đâu ngờ rằng Ngưu Kim lại đến đây từ chức thật. Nhưng mà quá trình từ chức này lại khác xa so với tưởng tượng của ông ta. Bạch Diệc Phi đã giải quyết xong Ngưu Kim, anh lập tức gọi điện thoại cho Lưu Đầu Trọc: “Alo, tôi cần khoảng một trăm người, anh có không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]