Chương trước
Chương sau
Lại là một ngày mới, và Bạch Diệc Phi vẫn bị huấn luyện đến chết đi sống lại.
Sau khi bị ném bay ra lần cuối cùng thì Bạch Diệc Phi dựa vào thân cây nói: "Tôi nói này, không lẽ một tháng này ngày nào tôi cũng phải chịu đựng cảnh như thế hả? Đây mà gọi là huấn luyện hả? Rõ ràng chỉ là bao cát bị đánh thì có!"
Lương Ngọc không khỏi mỉm cười: "Đương nhiên là không phải rồi, nhưng anh nhất định phải tăng cường thể lực, nếu không sau này anh sẽ không chịu nổi".
Bạch Diệc Phi ngồi tựa vào thân cây nghĩ tới bốn ngày nay, đúng là anh chỉ có thể cố gắng để không ngã, nhưng chỉ là cố không ngã mà thôi, anh không cách nào khống chế được đối phương.
Lương Ngọc đi tới dùng chân đá vào Bạch Diệc Phi: "Tối nay chúng ta đi ăn cá nướng đi".
“Hả?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt, hai mắt ánh sáng lên, anh hỏi lại: “Cá nướng? Định đi mua à?"
Bạch Diệc Phi đang nghĩ đến món cá nướng ở nhà hàng với nhiều gia vị và đồ ăn kèm, mấy ngày nay anh đã ăn khá nhạt, cuối cùng đã có thể ăn thịt rồi?
Lương Ngọc trợn mắt nói: "Đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à, một tháng sau mới có thể xuống núi, tôi cũng không được xuống, nhưng ở đằng kia có một con suối. Chúng ta tự mình bắt rồi nướng, anh có hiểu không?"
Sau đó Lương Ngọc đưa Bạch Diệc Phi vào rừng sâu, một lúc sau trước mặt hiện ra một con suối nhỏ rộng chừng hai thước.
“Dòng suối này chảy từ trên núi xuống, chỗ đó nước rất trong và cá cũng rất béo”, Lương Ngọc nói với Bạch Diệc Phi: “Đi, đi bắt cá".
Cô ta vừa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã cởi giày xắn quần, tay không đi xuống.
Dòng suối này thật sự rất trong, độ cao cũng chỉ đến bắp chân Bạch Diệc Phi thôi, anh có thể nhìn thấy rõ những tảng đá, con cá dưới suối.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào dòng suối thì anh phát hiện một nơi có rất nhiều cá, anh cúi người, cố gắng tạo bất ngờ. Nhưng đám cá rất nhạy bén, khi Bạch Diệc Phi mới chỉ chạm tay vào mặt nước thì đám cá đã nhận ra. Chúng nhanh chóng bơi đi nơi khác.
Bạch Diệc Phi vồ mấy lần mà không bắt được con cá nào, anh cảm thấy việc này còn mệt hơn cả tập luyện.
Lương Ngọc ở trên bờ cười nhạo: "Ha ha…sao lại ngốc như thế chứ? Chả bắt được con cá nào".
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn Lương Ngọc: "Có giỏi thì xuống mà bắt đi!"
Anh cứ tưởng bắt được một con cá sẽ rất dễ, ai biết nó khó đến vậy? Những con cá này quá trơn, rất khó bắt được!
Lương Ngọc không muốn xuống nước: "Không phải trước kia anh đã sống lâu ở nông thôn sao? Tại sao có con cá cũng không bắt được?"
Bạch Diệc Phi dừng lại, Lương Ngọc đã biết thân phận của anh, mà lời cô ta nói cũng là sự thật, nhưng lúc đó đang làm công việc đồng áng, anh làm gì có thời gian bắt cá ở đâu?
Bạch Diệc Phi không giải thích, cũng không mù quáng bắt cá, anh nói với Lương Ngọc: "Đi tìm giúp tôi một nhánh cây có được không? Như thế này sẽ bắt được dễ hơn".
"Chỉ biết sai vặt tôi thôi! Đáng ghét!", Lương Ngọc nói xong thì xoay người tìm cho Bạch Diệc Phi một nhánh cây.
Có nhánh cây trong tay Bạch Diệc Phi bắt cá thuận lợi hơn nhiều, với sự nhạy bén đã được rèn luyện của Bạch Diệc Phi thì anh đã bắt được liên tiếp bốn con cá.
“Không sao, một người hai con là đủ rồi”, Lương Ngọc thấy Bạch Diệc Phi muốn bắt cho mình thì lập tức ngăn lại: “Anh để cho chúng nó sống lâu hơn một tí đi".
“Không ngờ nhìn vậy mà cũng lương thiện ghê cơ”, Bạch Diệc Phi nói thầm.
Lương Ngọc cắt lời: "Tôi sẽ lấy dao và xử lý cá".

Lương Ngọc nói xong thì xoay người đi về phía cabin.
Bạch Diệc Phi đứng trong con suối, anh nghĩ vừa rồi bọn họ đi bộ mất khoảng năm sáu phút, đi tới đi lui cũng phải mất mười hai phút.
Hai mươi phút đủ để anh tắm rửa rồi.
Đúng vậy, Bạch Diệc Phi đã ở đây mấy ngày rồi, nhưng anh cũng không tắm hẳn hoi được bữa nào, mỗi ngày đều luyện tập, trên người không chỉ bẩn mà còn ướt đẫm mồ hôi, không những thế còn có mùi nữa.
Bạch Diệc Phi đi tới mép con suối, anh cởi đồ ra rồi đi vào chỗ sâu, nhưng dù có đi sâu đến đâu thì nước cũng chỉ chạm tới đùi Bạch Diệc Phi, thậm chí còn chưa tới thắt lưng của anh nữa.
Mấy phút sau, Bạch Diệc Phi đang ngâm mình trong đó thì đột nhiên có tiếng hét vang lên.
"Á!"
"Đồ biến thái!"
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì quay đầu lại, anh quay lưng nhìn về phía Lương Ngọc: "Trời ạ, sao trở lại nhanh thế?"
Lương Ngọc che mắt quay lưng về phía Bạch Diệc Phi: "Tôi..."
Sau một hồi ấp úng thì lúc này Lương Ngọc mới có thể nói thành câu hoàn chỉnh: "Tôi muốn hỏi anh, anh muốn nướng cá ở đây hay là chế biến xong rồi mới nướng?"
Bạch Diệc Phi đã ngồi xổm xuống: "Trở về nướng, trở về nướng, đi nhanh đi, tôi còn chưa tắm xong”.
Nghe thấy thế thì Lương Ngọc không khỏi tò mò quay đầu lại, cô ta lén lút nhìn anh, nhưng chỉ nhìn được bóng lưng, không nhìn thấy gì khác, sau đó cô ta khịt mũi nó: "Ai thèm nhìn anh, cũng chả phải thứ hiếm lạ gì!"
Bạch Diệc Phi không biết Lương Ngọc thật ra đã nhìn mình, anh nghe thấy tiếng Lương Ngọc rời đi thì mới vội vàng tắm rửa rồi mặc quần áo vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.