"Mẹ kiếp! Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh!” "Lại thêm một vị phó chủ tịch!" "Trời ạ, chuyện này là sao?” Bạch Diệc Phi cau mày, hắn chính là Tùng Vưu Duy?
Long Linh Linh có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Chủ tịch, anh có muốn cắt micro không?" “Tạm thời chưa cần, để xem hắn ta muốn nói cái gì”, Bạch Diệc Phi lắc đầu. Bên kia, Tùng Vưu Duy lại hắng giọng rồi nói: "Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là do cuộc họp vào ngày hôm qua của Hiệp hội thương mại xảy ra một chút vấn đề nên phát sinh vài việc cần phải xử lý gấp. Để thành phố Thiên Bắc ngày càng phát triển hơn, hôm nay, tôi sẽ thay mặt cho Hiệp hội thương mại xử lý gọn gàng và rõ ràng mọi vấn đề”. Lời nói xong, Đào Yêu đứng bên cạnh liền đưa lên một tập tài liệu.
"Việc xảy ra ngày hôm qua tôi đại khái đã nắm được, nói một cách đơn giản chính là, tập đoàn Hầu Tước độc chiếm vị trí đứng đầu, thực hiện chế tài với hai mươi tám doanh nghiệp khác, mà hai mươi tám doanh nghiệp này trên thực tế đã vi phạm quy định vì vậy cần phải điều chỉnh lại từ đầu”. "Tiếp sau đây...". "Từ từ đã!" Một giọng nói đột ngột vang lên. Mọi người giật mình tỉnh táo lại, bọn họ hồi nãy vẫn còn đang khiếp sợ trước thân phận của Tùng Vưu Duy nên mới u mê nghe gã ta bảo muốn điều chỉnh lại từ đầu mà không có bất kỳ phản ứng nào, cũng may câu nói của Bạch Diệc Phi đã kéo hồn bọn họ trở về. "Những thành viên trong Hiệp hội thương mại cũng sẽ phân chia lại từ đầu đúng không?” "Có lẽ là như vậy, không biết trong đó có tôi hay không?” "Vậy phân chia Hiệp hội như thế nào?" Tùng Vưu Duy đang cảm thấy khó chịu vì có người cắt ngang lời của gã, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ lịch lãm hỏi một câu: “Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì không?” Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu, bình tĩnh cầm lấy micro mà Long Linh Linh đưa cho anh: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước Bạch Diệc Phi”. Tùng Vưu Duy hơi ngây ra một lúc, sau đấy mới phản ứng lại: “Hoá ra là anh à! Được rồi, tôi biết rồi, anh xuống trước đi! Tôi đang cần xử lý gấp công việc, có chuyện gì thì đợi chút rồi nói sau”. Lời nói ra nghe có vẻ rất khách sáo nhưng thực chất lại coi Bạch Diệc Phi như một nhân viên đột nhiên làm phiền khi cấp trên đang giải quyết vấn đề vậy. Sắc mặt của Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống. Mà Tùng Vưu Duy lại coi như không nhìn thấy, cầm micro lên định tiếp tục nói: “Ở đây có một bản kế hoạch mà tôi mất cả đêm để hoàn thành, tiếp theo đây, tôi sẽ đọc nó cho mọi người cùng nghe, nội dung là về phương án quy hoạch doanh nghiệp cụ thể”. "Đầu tiên…". “Chờ đã, việc này không đến lượt anh đứng ra làm thì phải?”, Bạch Diệc Phi ngắt lời Tùng Vưu Duy. Tùng Vưu Duy lại nhìn sang bên này lần nữa: “Tại sao lại không đến lượt tôi làm? Tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, chẳng lẽ còn chưa đủ tư cách hay sao? Hay là anh muốn đứng ra giải quyết? Thân phận của anh có cho phép không?” Những lời lẽ đanh thép dồn ép người ta như vậy khiến cho mọi người không cả dám thở mạnh. Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại này là một người không dễ chọc, mà doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc vừa mới đánh hạ hai mươi tám doanh nghiệp khác cũng là một người không dễ chọc. Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã: “Việc quy hoạch doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc thì không cần làm phiền đến phó chủ tịch đâu, dù sao phó chủ tịch cũng đã vất vả ngày đêm rồi, làm phiền anh quá!” Tùng Vưu Duy mỉm cười: "Đây là điều mà Hiệp hội thương mại nên làm, cũng không thể nói là làm phiền”. Không đợi Bạch Diệc Phi kịp nói thêm, Tùng Vưu Duy đã bắt đầu nói tiếp về việc quy hoạch doanh nghiệp: “Sau khi bàn bạc và thống nhất, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành chia đều cho hai mươi tám doanh nghiệp, tương ứng với từng ngành của doanh nghiệp sẽ nhận được mức chia tương ứng. "Còn về việc sau khi phân chia mọi người lựa chọn mua lại hay là góp vốn thì do mọi người tự quyết định”. "Đầu tiên là tập đoàn Hồng Lợi…”. Giọng nói của Tùng Vưu Duy truyền qua micro vang vọng ra khắp hội trường. Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi bực mình, thái độ của Tùng Vưu Duy hầu như không coi anh ra gì, như thể anh là con tôm con tép chẳng đáng để gã phải để tâm đến vậy. Những người khác trong hội trường đã bị bản kế hoạch của Tùng Vưu Duy thu hút sự chú ý, đối với những người làm kinh tế thì cái mà họ quan tâm nhất chính là lợi ích của mình, vì thế bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ kế hoạch phân chia quan trọng này. Vì vậy mà sự xuất hiện của Bạch Diệc Phi ở trên sân khấu giống như dư thừa, mọi người dường như cũng bỏ qua anh. Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi, cuối cùng quay đầu nói với Long Linh Linh: “Ngắt mic đi!” Khi Tùng Vưu Duy đang nói rất hăng say thì đột nhiên micro bị mất tiếng. "Anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu như thế?”, Tùng Vưu Duy chỉ trích. Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu? Mẹ kiếp thế anh thì biết phân biệt đấy?” Sắc mặt Tùng Vưu Duy có chút khó coi: “Chú ý thái độ của anh, tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại! Bây giờ tôi đang giải quyết công việc, nếu như anh có điều gì không vừa ý thì có thể đợi đến khi tôi xong việc rồi nói, tôi có thể xem xét kỹ càng ý kiến của anh, nhưng bây giờ anh làm thế này là đang làm lỡ thời gian của mọi người, đang gây rối một cách vô lí”. Lời vừa nói xong, mọi người khó tránh đều có suy nghĩ như vậy, nhất là vào lúc phân chia lợi ích như thế này. "Phó chủ tịch nói phải đó!" "Chủ tịch Bạch làm sao vậy? Đến cả phó chủ tịch mà cũng không nể mặt sao?” "Có phải sau chuyện xảy ra hôm qua liền thực sự cho rằng không có ai trị được Hầu Tước à?” "..." Bạch Diệc Phi vỗ vỗ tay: “Lời của phó chủ tịch Tùng nghe rất hay, luôn miệng nói là tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu, nói tôi làm mất thời gian của mọi người, vậy tôi muốn hỏi anh một câu, bây giờ là tập đoàn Hầu Tước của tôi đang mở tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, một phó chủ tịch như anh không mời mà đến, lấy giọng khách át giọng chủ rồi bá chiếm sân khấu để giải quyết việc phân chia doanh nghiệp, vậy thì có phải anh mới là người đang không phân rõ tình huống không?” "Hay là anh cho rằng anh là phó chủ tịch thì tất cả doanh nghiệp của tỉnh và thành phố này, bất kể là người đại diện trên pháp luật là ai, chỉ có anh mới là người chủ thực sự?” Hiệp hội thuơng mại dù rất quyền lực nhưng có ai lại hy vọng doanh nghiệp của mình do người khác làm chủ? Hôm nay, Tùng Vưu Duy làm thế này quả thực là đã lấn át chủ nhà, rõ ràng hôm nay là kỷ niệm thành lập của tập đoàn Hầu Tước mà lại cướp vị trí phát biểu của Bạch Diệc Phi rồi đứng trên sân khấu tuyên bố kế hoạch phân chia doanh nghiệp, ra vẻ đàng hoàng như đang giải quyết công việc một cách chính đáng, với thái độ này thì chỉ cần là người đều sẽ thấy không thoải mái. Tùng Vưu Duy sa sầm mặt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Hiệp hội thương mại làm việc tự có lý do riêng, đến lượt anh nói chen vào à?” "Anh cho rằng anh là doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc thì có thể huyênh hoang như vậy à? Nói cho anh biết nhé, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì tập đoàn Hầu Tước của anh cũng phải cuốn gói ngay lập tức!” Trên mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện biểu cảm hoá ra là như vậy: "Hoá ra là Hiệp hội thương mại nghèo đến mức một việc quan trọng như tuyên bố quy hoạch doanh nghiệp cũng không đủ tiền để thuê một hội trường riêng, lại phải đến dùng ké khách sạn mà Hầu Tước thuê à”. "Nếu là như vậy, tôi có thể hào phóng một chút, bỏ tiền thuê cho Hiệp hội thương mại một phòng họp riêng, nếu chúng ta có vấn đề gì thì vào phòng họp rồi nói, còn hôm nay, đây là tiệc thành lập của tập đoàn Hầu Tước”. "Biết tiệc kỷ niệm thành lập là gì không? Là đến để ăn và uống, không phải để Hiệp hội thương mại các anh đến đây chiếm lợi!” “Anh!”, Tùng Vưu Duy nghiến răng, hạ thấp giọng nói: “Bạch Diệc Phi, anh giết chết Vương Hải, sống không nổi bao lâu đâu, tôi khuyên anh tốt nhất đừng đối đầu với tôi!” Vẻ mặt Bạch Diệc Phi thờ ơ: "Mọi người đều khuyên tôi đừng đối đầu với ai đó, kết quả thì sao, đều con mẹ nó đấu không lại tôi!” Tùng Vưu Duy hơi nheo mắt, không thể không thừa nhận rằng Bạch Diệc Phi rất có bản lĩnh, nhưng mà ở trước mặt gã thì cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Quên mất không giới thiệu với anh, tôi không chỉ là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại mà còn là người của nhà họ Tùng ở thủ đô”. Bạch Diệc Phi đã biết chuyện này từ lâu rồi nên cũng chẳng có chút phản ứng nào. Tùng Vưu Duy ngây ra, sau nó liền nở nụ cười: “Đúng là người kém hiểu biết, đến nhà họ Tùng còn không biết là ai! Tôi thấy anh cũng quá không biết tự lượng sức rồi đó!” Nhưng những người ngồi bên dưới nghe được lời này thì lại nhao nhao hết lên. "Nhà họ Tùng ở thủ đô?" "Có phải là nhà họ Tùng mà tôi biết đấy không?” "Ở cái đất thủ đô chết tiệt kia có mấy nhà họ Tùng chứ? Đương nhiên là nhà họ Tùng kia rồi!” "Thật không ngờ anh ta lại là người của nhà họ Tùng, nhìn bộ dáng kia có lẽ là địa vị cũng không thấp đâu? Thế này thì ai dám trêu chọc vào chứ?” "..." Còn Bạch Diệc Phi thì chỉ cười khẩy một cái “Nhà họ Tùng ở thủ đô thì có làm sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]