Vương Hải thấy thế thì cũng không nói nhiều, cười ha ha hai tiếng, nói đế vào một câu: “Không nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đã”. Vừa hay lúc này tên vệ sĩ kia quay lại, sau lưng là mấy nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn ngon lên. Trong cả bữa ăn, dường như chỉ có Vương Hải nói, Bạch Diệc Phi đáp mấy câu còn Diệp Ngải từ đầu đến cuối không nói câu nào. Không biết có phải vì danh tiếng của tập đoàn Diệp Thị khiến cô ta không coi Vương Hải ra gì nên không thèm có biểu cảm hay không. Sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngải nói mình có việc nên dẫn theo tên ma ốm rời đi, trong phòng vip lúc này chỉ còn lại đám Bạch Diệc Phi và Vương Hải.
Vương Hải đặt đũa xuống, nói: “Tiểu Bạch à, tôi đang trải đường cho anh đấy nhé”. “Diệp Ngải đã nghi ngờ anh từ lâu rồi, giờ lại xuất hiện trước mặt cô ta mà không thấy anh bị làm sao nên cô ta sẽ thận trọng hơn, vì thế họ sẽ không ra tay quá nhanh đâu”. “Hơn nữa, cô ta biết là tôi mời anh đến nên tất nhiên sẽ đoán ra mối quan hệ giữa tôi và anh là không tầm thường vì thế mà càng kiêng dè hơn. Như vậy thì anh có thể lợi dụng thời gian cô ta đang đề phòng mà ra tay luôn”. Bạch Diệc Phi nghe xong, dường như có chút suy nghĩ, nói: “Ông chủ Vương suy nghĩ thật chu toàn”.
“Ấy, giờ chúng ta đã cùng trên một thuyền rồi, trước khi tôi đi thì việc trải đường thênh thang cho anh cũng là đều nên làm mà”, Vương Hải cười ha ha nói. Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Tôi đưa ông chủ Vương về nha”. “Được”. Vì khoảng cách khá gần nên hai người đi bộ về khách sạn. Lúc về đến nơi, Vương Hải định bảo Bạch Diệc Phi về đi nhưng anh lại nói: “Hay để tôi đưa ông lên đó, như vậy tôi mới yên tâm”. Vương Hải nghe thấy câu này thì bật cười: “Được lắm, Tiểu Bạch, coi như tôi không nhìn nhầm người”. Bạch Diệc Phi cũng cười không đáp lại. Sau khi đi lên, Vương Hải mời Bạch Diệc Phi vào uống trà và anh cũng không từ chối. Vẫn là căn phòng đó nhưng lần này vào lại dễ hơn. Người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế sofa, thấy Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi vào thì cũng không dám nói nhiều. Vương Hải dẫn Bạch Diệc Phi vào phòng ngủ rồi pha cho anh bình trà. “Thơm quá”, Bạch Diệc Phi nói: “Nhưng thật đáng tiếc”. Vương Hải cũng uống một ngụm rồi nói: “Tiếc gì chứ?” Bạch Diệc Phi đặt chén trà xuống và nói: “Tiếc là sau này không được thưởng thức nữa rồi”. “Có gì đâu, đợi sau này anh phát triển thành doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh Bắc Hải rồi đến tỉnh tìm tôi, tôi sẽ pha cho anh”, Vương Hải cười ha ha nói tiếp: “Nhưng, anh hứa với tôi là làm món ngon cho tôi ăn thì không được nuốt lời đâu”. Bạch Diệc Phi đột nhiên đứng lên, tùy ý đi lại trong phòng, nói: “Ông chủ Vương biết hưởng thụ thật, không biết khi nào tôi mới được ở nơi như này đây”. “Anh đừng nói đùa nữa, một chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước mà không ở được phòng như này sao?”, Vương Hải cũng đứng lên nói. Bạch Diệc Phi cười, nói: “Cũng đúng! Nhưng ông chủ Vương này, giờ ông hãy ngắm kỹ đi, không là không còn cơ hội đâu”. Lời nói vừa dứt, Vương Hải cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi: “Lời này là có ý gì?” Bạch Diệc Phi đi lên trước rồi đi đến bên cạnh Vương Hải, khẽ nói: “Bởi vì… Người chết thì không có phúc hưởng nữa”, đồng thời lúc này anh rút con dao ở hông ra đâm vào tim Vương Hải. “Hự…”, Vương Hải cúi đầu không tin nhìn con dao rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diệc Phi, nói kiểu ngắt quãng: “Anh… Anh dám… Giết tôi…”. Đến bây giờ, Vương Hải vẫn không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại giết mình. Buổi sáng quả thật mình đã uy hiếp anh ta nhưng Bạch Diệc Phi đã đồng ý hợp tác rồi, buổi tối cũng không có vẻ gì khác thường. Kết quả là vào phòng nói được mấy câu thì bị trúng một nhát dao. Thật khiến người khác không thể hiểu nổi. Hơn nữa, thân phận của ông ta là chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh, ông ta tin rằng không kẻ nào ngốc lại đi ra tay giết mình nhưng Bạch Diệc Phi lại làm thế, mà còn làm không có dấu hiệu gì trước đó. Bạch Diệc Phi buông lỏng tay ra, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi giết ông đấy”. Vương Hải trợn trừng hai mắt, hỏi: “Tại… Tại sao…?” Bạch Diệc Phi vừa nói vừa nắm chặt dao: “Vì ông luôn tự cho mình là đúng”, nói xong anh rút dao ra, còn Vương Hải trợn trừng hai mắt ngã sấp xuống đất. Bạch Diệc Phi ghét nhất là bị uy hiếp, hơn nữa còn lôi người thân bên cạnh anh như Lý Tuyết và em gái của anh ra để uy hiếp. Đây là điều Bạch Diệc Phi không thể chịu được. Buổi sáng anh đồng ý chỉ vì nhất thời không nghĩ được phải làm thế nào. Nhưng lúc ăn cơm tối nhìn thấy Diệp Ngải thì anh mới quyết định, thay vì bị người khác khống chế thì chi bằng ra tay trước. Chiêu ra tay tối nay của Vương Hải ngoài kiểu như anh nói ban nãy thì không ít lần ông ta đã cảnh cáo anh. Cảnh cáo anh tốt nhất hãy ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì ông ta có thể bắt tay với Diệp Ngải bất cứ lúc nào, trước tiên tiêu diệt Hầu Tước sau đó là những người bên cạnh anh. Điểm này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy bất an. Anh không muốn người nào có ý định làm hại Lý Tuyết và em gái mình, vì vậy Vương Hải phải chết. Con dao trong tay anh là của Từ Lãng, ban nãy trong phòng vip Bạch Diệc Phi lấy cớ đi vệ sinh rồi nhìn Từ Lãng một cái. Sau khi Từ Lãng ra ngoài hai phút thì Bạch Diệc Phi hỏi mượn của gã. Bạch Diệc Phi liếc nhìn Vương Hải đã chết trên đất rồi cầm dao đi ra ngoài. Vừa ra ngoài, ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn lại. Anh thong thả bước ra, con dao trong tay vẫn còn máu chảy nhưng không hề ảnh hưởng đến anh. Nhưng sau lưng anh giờ đã không có Vương Hải. Chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. “Anh đã giết ông Vương?”, người phụ nữ hít một hơi, đứng dậy nhưng đứng cách Bạch Diệc Phi. Vì cô ta sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay giết mình. Bạch Hổ và tên vệ sĩ gầy gò hoàn toàn không biết Bạch Diệc Phi giết Vương Hải. Còn Từ Lãng, vì con dao là của gã nên lúc đưa dao cho Bạch Diệc Phi, gã đã đoán được điều gì đó rồi. Bạch Diệc Phi thần sắc thản nhiên đi đến bên cạnh người phụ nữ: “Đừng sợ, tôi sẽ ra tay nhẹ thôi”. Người phụ nữ trợn trừng hai mắt, tràn đầy sự hoảng sợ, lắc đầu cầu xin: “Đừng giết tôi… Đừng mà…”. Bạch Diệc Phi thốt lên một tiếng: “Một người đẹp như này tôi cũng không nỡ đâu nhưng ai bảo các cô biết tôi là hung thủ? Để an toàn, tôi đành phải giết hết các người thôi”. Lúc này, tên vệ sĩ gầy gò nói: “Anh có thể bỏ qua tôi, hơn nữa, nếu anh không giết thì tôi cũng sẽ giết ông ta”. Bạch Diệc Phi thấy có vẻ li kỳ, tò mò hỏi: “Ý gì đây? Ai thuê anh đến đây?”
“Tập đoàn Diệp Thị? Hay là Phạm Chu Nhu?” Tên vệ sĩ gầy gò lắc đầu, nói: “Đám rác rưởi đó không có tư cách sai khiến tôi”. Bạch Diệc Phi thấy tim đập nhanh hơn, anh liếc nhìn Bạch Hổ và Từ Lãng với thần sắc nghiêm nghị, lập tức đánh giá lại tên vệ sĩ này. Xem ra gã không đơn giản như bề ngoài. Suy nghĩ một lát, Bạch Diệc Phi quyết định vẫn phải giết tên vệ sĩ này, anh không thể mạo hiểm được. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ kia, giơ dao lên, nói: “Cô muốn chết thế nào? Bóp chết hay bị đâm chết?” Đột nhiên tên vệ sĩ lên tiếng: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng giết cô ta. Cô ta tên là Đào Yêu, hơn bốn mươi tuổi rồi, không có gì ngoài hàng tá tình nhân”. Người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, không ngờ đã hơn bốn mươi rồi? Đây còn là người nữa không? Với lại, thế nào gọi là hàng tá tình nhân? Bạch Diệc Phi khóe môi giật giật, hỏi: “Tình nhân của cô ta lợi hại không? Có được như Vương Hải không?” Tên vệ sĩ gầy gò nói thẳng: “Có biết tại sao Vương Hải lại biết được thông tin chi tiết của anh không? Vì sau lưng ông ta có một bộ phận tình báo chuyên đi thu thập thông tin, và tình nhân của Đào Yêu là người đứng đầu của bộ phận này”. Nói xong, thần sắc của Bạch Diệc Phi nghiêm nghị hơn. Chẳng trách Vương Hải lại biết anh ở bệnh viện tư, cũng biết được mọi đường đi của anh sau đó. Hóa ra là có bộ phận tình báo riêng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]