Chương trước
Chương sau

"Cái gì?"
Hoá ra Bạch Diệc Phi là con của Bạch Vân Bằng!
Vào lúc này, Hồ Thiên Cẩm bỗng thấy do dự.
Chỉ cần là những nhân vật lớn, ai cũng đều biết đến Bạch Vân Bằng ở thủ đô, mà điều làm cho ông ta thực sự do dự là Bạch Vân Bằng lại quen biết vị cao nhân kia.
Thấy Hồ Thiên Cẩm tỏ vẻ khó xử, Chung Liên bèn đấm vài đấm đẩy lui Đầu bò, sau đó chạy tới của chỗ Bạch Diệc Phi: "Tôi tin là không cần phải nói nhiều thì ông cũng đã rõ thủ đoạn của nhà họ Bạch, nếu như Bạch Diệc Phi chết thì bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
Hồ Thiên Cẩm nhíu mày, Đầu bò cũng đi tới chỗ ông ta nhắc nhở: “Ông Hồ, ở đây xa xôi ít người lui tới, lại chỉ có 2 người bọn họ…”.
Cho dù có giết họ thì cũng không có ai phát hiện ra.
Nghe vậy, đầu mày của Hồ Thiên Cẩm cũng giãn ra: "Cậu nói đúng! Chỉ cần bọn chúng chết hết rồi thì Bạch Vân Bằng làm sao mà biết được!”
“Ông!”, Chung Liên không ngờ Hồ Thiên Cẩm lại khó giải quyết và to gan như vậy.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng phản ứng nhiều, dường như anh đã sớm đoán được kết quả này.
"Giết!"
Âm thanh vừa dứt, Đầu bò liền ra tay đánh nhau với Chung Liên, mà Hồ Thiên Cẩm...
Bạch Diệc Phi nghĩ rằng Hồ Thiên Cẩm sẽ tự tay đến giết mình, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay chết chắc rồi thì bỗng nhiên lại thấy Hồ Thiên Cẩm xoay người qua cùng Đầu bò đối phó với Chung Liên.
Muốn giết Bạch Diệc Phi là một việc vô cùng đơn giản, nhưng Chung Liên thì lại phiền phức hơn, cho nên bọn họ lựa chọn đối phó với Chung Liên trước, chỉ cần Chung Liên chết thì Bạch Diệc Phi cũng sẽ không sống được.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu được ý đồ của bọn họ, mặc dù anh cũng chẳng thích gì Chung Liên nhưng mà dù gì người ta cũng đến đây để giúp đỡ mình, chẳng may mà chết ở đây thì trong lòng anh sẽ cảm thấy ăn năn day dứt.
Rất nhanh, Chung Liên đã bị hai người kia đánh cho thối lui liên tiếp, Bạch Diệc Phi lo lắng nhưng cũng không giúp được gì. Anh đang nghĩ hay là gọi điện cho Bạch Hổ xem bọn họ thế nào rồi.
Ngay lúc Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra thì từ phía đằng xa có ánh đèn xe chiếu đến bên này.
Bạch Diệc Phi đưa tay lên che lại trước mắt, không lâu sau thì có một chiếc xe Jeep đỗ lại ngay trước mặt.
Bên kia, ba người Hồ Thiên Cẩm cũng nhìn thấy, tiếp đó, có một giọng phụ nữ duy nhất ở đó vang lên.
"Anh hai!"
Hả?
Chung Liên đang gọi ai vậy?
Mọi người đều dại ra vì tiếng gọi này của Chung Liên.
Động tác của Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò đều dừng lại, vừa hay lại cho Chung Liên một cơ hội, Chung Liên liền nắm bắt cơ hội ra tay liên tiếp để kéo dãn khoảng cách giữa cô ta với bọn họ để đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Đầu bò và Hồ Thiên Cẩm cũng buộc phải dừng lại, nhìn mấy người đang đứng trước mắt.
Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, Chung Liên quay ra nhìn Bạch Hổ to con bên cạnh gọi một tiếng: “Anh”.
Bạch Hổ bình tĩnh gật đầu ừ một tiếng, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: "Đây là em gái tôi, Chung Liên".
"Đoán không ra...".
Bạch Hổ cao 1 mét 9, mà cô gái nhỏ bé này chỉ cao 1 mét 6, nhưng cũng vừa đúng hai con số 6 và 9, vậy thì chắc đúng là anh em nhỉ? Bạch Diệc Phi tỏ vẻ nghi ngờ.
Dường như Bạch Hổ nhìn ra được Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì nên bổ sung thêm một câu: “Không phải ruột”.
Trong khi bên này đang nói chuyện, thì bên kia Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò quay ra liếc nhìn nhau.
Bây giờ có thêm Bạch Hổ và một Tần Hoa không rõ thực lực ra sao, cho nên bọn họ cũng có chút kiêng dè.
Sau khi liếc nhìn nhau, cả hai cùng hiểu ý rồi lặng lẽ lùi lại, ý đồ nhân lúc mọi người không chú ý thì bỏ chạy.
Đúng lúc này, Tần Hoa lúc quay đầu lại: "Muốn chạy?"
Lời vừa dứt, Chung Liên đã kịp phản ứng lại, lập tức xông về phía Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò, Bạch Hổ cũng xông lên theo.
Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò thấy vậy lập tức quay người sang ngăn chặn.
Bạch Hổ đánh với Hồ Thiên Cẩm còn Chung Liên đối phó với Đầu bò, hai đội đều có một cao một thấp nhưng nhìn vào lại bỗng thấy có một sự hoà hợp đến kỳ lạ.

Chung Liên và Đầu bò ngang tài ngang sức, nhưng Bạch Hổ lại bị Hồ Thiên Cẩm áp đảo, đánh được mấy chiêu thì Bạch Hổ đã bị Hồ Thiên Cẩm đánh cho lùi về sau mấy bước.
Cùng lúc đó, Tần Hoa vọt lên chủ động tấn công Hồ Thiên Cẩm, một tay nắm thành nắm đấm chọn đúng phía bụng dưới của ông ta mà đánh.
Hồ Thiên Cẩm thấy vậy phản ứng rất nhanh, ông ta xoay người lại đồng thời vươn tay định tóm lấy cổ tay của Tần Hoa.
Đột nhiên nắm đấm của Tần Hoa thay đổi phương hướng lướt qua sát sườn của Hồ Thiên Cẩm, tay còn lại thì nắm lấy cổ tay đang định tóm lấy mình của Hồ Thiên Cẩm.
Tiếp đó dùng sức kéo mạnh Hồ Thiên Cẩm về phía mình, bàn tay lúc nãy đang nắm chặt lập tức duỗi ra thành hình móng vuốt tóm lấy cổ tay còn lại của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm thấy Tần Hoa sắp khống chế được mình thì ánh mắt ông ta tối lại, đưa tay vào túi lấy ra một thứ gì đó hất về phía mọi người
“Cẩn thận có độc”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng nhắc nhở.
Tần Hoa lập tức buông tay Hồ Thiên Cẩm, lùi nhanh về phía sau.
Hồ Thiên Cẩm nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy.
Hồ Thiên Cẩm ỷ vào mình có thuốc độc nên vốc từng vốc ra rải về phía mọi người khiến cho Tần Hoa và Bạch Hổ không thể áp sát ông ta, tình thế này không có lọi cho bọn họ.
Phía bên kia, Chung Liên và Đầu bò vẫn đang đánh nhau, đương nhiên Đầu bò cũng đã chú ý đến tình huống ở bên này của Hồ Thiên Cẩm, gã cũng biết tình hình hiện tại đang rất bất lợi đối với bọn họ, cho nên cũng chỉ đánh cầm chừng, vừa đánh vừa rút lui.
Rất nhanh sau đó, Đầu bò cũng lui về phía bên Hồ Thiên Cẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.