Chương trước
Chương sau

Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến Tô Đại Lưu, anh dẫn theo những người khác trực tiếp xuống xe.
Trên xe chỉ còn lại Tô Đại Lưu và Trương Vinh.
Tô Đại Lưu vẫn đang cúi đầu xin lỗi Bạch Diệc Phi.
Trương Vinh cười ha ha kéo Tô Đại Lưu lên: "Chủ tịch, anh đang làm gì vậy?"
“Hả?”, nhìn thấy Trương Vinh cười ha ha thì Tô Đại Lưu ngơ ngác: “Không phải, tôi không phải chủ tịch đâu!”
Ông ta nhìn trong xe một lần nữa, giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Đại Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Không phải, lão Trương, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Trương Vinh đáp: "Sau này anh chính là chủ tịch của Hầu Tước chúng tôi rồi".
“Hả?”, Tô Đại Lưu trừng to mắt kinh ngạc.
Trương Vinh cười nói: "Đừng ngạc nhiên, anh xem, với tư cách là chủ tịch của Hầu Tước thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn, tập đoàn to như Hầu Tước chỉ thuộc về mình anh thôi!"
"Nếu như anh mệt thì có thể gọi thêm vài em gái tới để giảm bớt mệt mỏi, anh nói đúng không?"
Trương Vinh hiểu rất rõ bạn học cũ này của mình, anh ta nói phát nào chuẩn phát đó.
Tô Đại Lưu nghe thấy gái đẹp cái thì lập tức vui vẻ: "Thật hả?"
Trương Vinh gật đầu: "Đương nhiên là thật, anh là chủ tịch của Hầu Tước, anh nói mà người khác dám không nghe sao?"
Tô Đại Lưu cười đến nỗi sắp rách miệng luôn: "Vậy được, vậy được, đi…"
Ông ta không nghĩ nhiều về việc tại sao Bạch Diệc Phi lại để mình trở thành chủ tịch Hầu Tước, cũng không nghĩ tới tại sao chủ tịch của Hầu Tước nói thay thì thay được luôn.
Trương Vinh vô cùng cung kính mời Tô Đại Lưu ra khỏi xe Bentley, sau đó đích thân đưa ông ta đến văn phòng làm việc của chủ tịch Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi tìm thấy xe của Bạch Hổ, anh bảo anh ta đưa người đàn ông bị thương - gã tàn nhẫn này đến bệnh viện.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Bạch Diệc Phi đưa gã đó đi tìm Ngưu Vọng.
Ngưu Vọng lập tức sắp xếp một phòng khám cho cái gã tàn nhẫn, sau đó tìm một bác sĩ đáng tin cậy thực hiện ca phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật xong thì Ngưu Vọng kéo Bạch Diệc Phi lại, ông ta kinh ngạc nói: "Người này cũng cứng ghê, bọn anh cắt bỏ những phần thịt thối rữa mà anh ta không kêu một tiếng, mà tự anh ta còn yêu cầu không cần thuốc tê nữa".
Bạch Diệc Phi không phản ứng gì mấy, người có thể dùng dao khoét viên đạn thì có thể không cứng sao?
“Em cũng lần đầu tiên gặp trường hợp này”, Bạch Diệc Phi đáp.
Ngưu Vọng lại nói: "Cũng may đã xử lý kịp thời, vết thương không có vấn đề gì nghiêm trọng, không nhiễm trùng, nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây là được rồi, nơi này tuyệt đối an toàn".
Ông ta biết người mà Bạch Diệc Phi đưa tới không đơn giản nên cũng không hỏi nhiều, hơn nữa cũng đưa ra lời bảo đảm khiến Bạch Diệc Phi an tâm.
“Có anh Ngưu ở đây thì em yên tâm rồi”, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Ngưu Vọng nói thêm vài câu rồi đi làm việc, Bạch Diệc Phi vào phòng bệnh thăm gã tàn nhẫn kia.
“Anh chịu khó dưỡng bệnh ở đây nhé, nơi này rất an toàn”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Gã tàn nhẫn nằm trên giường nghịch điện thoại, gã hơi ngước lên: "Cảm ơn".
Gã nói xong thì lại hỏi tiếp: "Thật sự không có điều kiện gì sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Thật sự không có".
“Tại sao?”, gã nghĩ mãi mà không hiểu.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Anh cứ coi tôi là Bồ Tát sống đi! Đúng rồi, chúng ta cũng coi như là đã quen biết, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".
"Ồ".
Gã tàn nhẫn nhìn anh, vừa rồi gã cũng đã đoán ra được thân phận của Bạch Diệc Phi, gã cảm thấy hình như Bạch Diệc Phi còn có thân phận gì khác, nhưng đây không phải là điều gã nên biết, vì thế sẽ không hỏi nhiều.
Bạch Diệc Phi nhướng mày: "Có qua có lại, anh cũng nên nói cho tôi biết anh tên gì chứ?"
Gã tàn nhẫn nghe thấy thế thì hơi khó xử.
Không phải chứ? Hỏi cái tên thôi cũng khó khăn thế sao?
"Vậy thôi, tôi đi đây, anh chịu khó dưỡng bệnh đi".
Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người định rời đi.

Nhưng lúc anh vừa nắm lấy tay nắm cửa thì phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của gã tàn nhẫn.
"Tên tôi là Trần Ngạo Kiều".
Gì cơ?
Trần Ngạo Kiều?
Ha ha…ôi chao, cười tét rốn mất!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Bạch Diệc Phi, anh không dám cười lên, nếu không thì gã này có thể cho anh biết thế nào là tàn nhẫn mất!
Hèn gì gã ngại ngùng không muốn nói tên ra, anh còn nghĩ có điều kiêng kỵ gì cơ, hóa ra là do cái tên này tấu hài quá!
Bố mẹ gã đúng là nhân tài!
Rõ ràng gã trông cao to mạnh mẽ như vậy mà lại đặt tên là Ngạo Kiều.
Ừ, nghe kêu thật.

Tô Đại Lưu bị Trương Vinh mời đến văn phòng chủ tịch, sau khi ông ta nhìn quanh một lần thì cười ha ha nói: "Đúng là văn phòng chủ tịch Hầu Tước có khác! Thật sự rất khí thế!"
Trương Vinh gật đầu: "Sau này đây chính là nơi anh làm việc".
Nói xong thì Long Linh Linh dẫn hai cô trợ lý xinh đẹp đi vào.
Tô Đại Lưu nhìn thấy thế thì không rời nổi mắt.
Sau khi Long Linh Linh bước vào thì kính cẩn nói với Tô Đại Lưu: "Chủ tịch, đây là trợ lý của ông, sau này ông có dặn dò gì thì cứ bảo bọn họ, dù là vấn đề trong đời sống hay công việc".
Tô Đại Lưu không khỏi gật đầu: "Được được được…"
Long Linh Linh lại đưa một bộ vest cho ông ta: "Chủ tịch, đây là quần áo đặc biệt chuẩn bị cho ông".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.