Chương trước
Chương sau
"Em đã đi khám bệnh chưa? Từ Lãng đâu rồi? Để anh ấy đưa em đến bệnh viện", giọng Bạch Diệc Phi nghe có vẻ rất lo lắng.
“Không cần, em ngủ một giấc là được”, có lẽ do bị cảm cúm nên giọng của Lý Tuyết trở nên yếu ớt và nghèn nghẹt.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh không quấy rầy em nữa”, Bạch Diệc Phi nói xong liền cúp máy, cũng không để cho Lý Tuyết kịp nói thêm câu gì.
Đầu dây bên kia, Lý Tuyết không chỉ cảm thấy nhiệt độ của cơ thể rất nóng mà cả trái tim cũng đang nóng dần lên, có lẽ chính cô cũng không nhận ra được rằng khoé miệng mình bất tri bất giác đang khẽ cong lên.

Bạch Diệc Phi cúp điện thoại sau đó lại gọi cho Bạch Hổ: "Lái xe, chúng ta đi thủ đô”.
Một lúc sau, Bạch Hổ lái xe đến đón Bạch Diệc Phi đi đến thủ đô.
Lý Tuyết bị bệnh nên Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi lên xe, anh lại gọi điện cho Từ Lãng, nhờ Từ Lãng đi mua thuốc cho Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi cũng không dám báo cho Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, giữa đêm muộn thế này cũng không tiện gọi điện thoại cho họ.
Mặc dù đã dặn dò Từ Lãng, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn không thể yên tâm được, anh không biết vì sao khi nghe thấy Lý Tuyết bị ốm, thì cảm xúc nhớ nhung cồn cào kia lại càng không thể kiềm chế được, cộng thêm sự lo lắng về sức khoẻ của cô cho nên Bạch Diệc Phi mới đưa ra một quyết định bốc đồng thế này, để Bạch Hổ lái xe đưa anh đến thủ đô ngay lập tức.
Quãng đường về đến thủ đô còn rất xa, bọn họ phải lái xe cả một đêm đến 5 giờ sáng hôm sau mới đến nơi.
Gia đình Lý Tuyết đến đây cũng coi như đi du lịch, vì vậy mọi người đều ở trong khách sạn.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy Từ Lãng đang đứng trước cửa.
“Cô ấy đã uống thuốc chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng gật đầu: "Uống xong thuốc là ngủ luôn rồi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi dùng thẻ mở cửa phòng ra, anh nhẹ nhàng cố gắng không gây ra tiếng động bước vào bên trong.
Từ Lãng và Bạch Hổ nhìn nhau không nói gì, rồi lặng lẽ đứng bên ngoài cửa.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào, trong phòng không bật đèn, anh chỉ lờ mờ nhìn thấy có người đang nằm trên giường.
Sau khi đến gần, nhờ vào ánh đèn đường bên ngoài anh mới nhìn rõ được khuôn mặt của Lý Tuyết.
Làn da của Lý Tuyết dường như càng trắng hơn dưới sự phản chiếu của ánh đèn đường, nếu như bỏ qua đôi môi đang run run kia, thì dáng ngủ này thực sự đẹp đến mức khiến người ta khó lòng mà dời đi tầm mắt.
Bạch Diệc Phi phát hiện Lý Tuyết đang run rẩy, anh lập tức vươn tay sờ lên trán cô: "Sao lại lạnh băng thế này?"
Lúc này, giọng của Lý Tuyết yếu ớt truyền đến: “Lạnh quá…”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đi tìm điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên mức cao hơn, sau đó lại rón rén kiểm tra xem còn chiếc chăn nào khác ở đây hay không, nhưng kết quả lại tìm không ra chiếc chăn nào nữa.
Nhiệt độ đã được điều chỉnh cao hơn nhưng Lý Tuyết vẫn cảm thấy rất lạnh.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, đành nghiến răng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, sau đó chui vào trong chăn ôm chặt Lý Tuyết vào lòng mình.
Nghe nói nhiệt độ cơ thể con người có thể truyền cho nhau, anh ôm cô thế này chắc hẳn cô sẽ không cảm thấy lạnh nữa nhỉ?
Lý Tuyết cảm nhận được sự ấm áp nên càng vùi sâu vào lòng anh, Bạch Diệc Phi không những không để ý mà lại còn vui sướng ôm thật chặt Lý Tuyết.
Dần dần, Bạch Diệc Phi cũng chìm vào giấc ngủ…
Buổi sáng, Lý Tuyết nằm mơ một giấc mộng, trong mơ cô lạc vào một vùng đất toàn tuyết trắng xoá lạnh lẽo, cô lạnh tới mức không bước nổi chân đi, nhưng vào lúc cô lạnh đến mất hết cả tri giác thì bỗng cảm thấy một luồng hơi ấm truyền đến.
Cô dốc hết sức mình để tiến về nơi đó, và cuối cùng cô cũng được chìm đắm vào trong thế giới ấm áp kia, cô cảm thấy cả người vô cùng thoả mãn.
Sau khi Lý Tuyết tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể đã dễ chịu hơn nhiều, đang định duỗi eo cho đỡ mỏi thì chợt nhận ra hai tay mình không thể duỗi ra được.
"Ý?"
"Aaaa!"
Lý Tuyết trông thấy khuôn mặt của Bạch Diệc Phi gần trong gang tấc thì giật mình hét ầm lên.
Bạch Diệc Phi bị tiếng hét chói tai làm cho giật mình tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn còn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn: “Sao thế? Làm sao vậy?”
Lý Tuyết ôm chặt chăn bông, chân thì đá Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Lý Tuyết đá lăn xuống đất.
Lý Tuyết ôm chặt chăn bông ngồi trên giường, đột nhiên hốc mắt đỏ lên: “Anh… anh…”.
Bạch Diệc Phi vội vàng đứng dậy: “Tuyết Nhi, em đừng khóc mà! Anh chưa làm gì cả, thật đó!”
"Ngày hôm qua không phải em bị sốt sao? Anh không yên tâm nên chạy đến đây, sau lại phát hiện cả người em rất lạnh, nên… cho nên… như vậy… không tin em nhìn mà xem, quần áo của chúng ta vẫn đang mặc nguyên vẹn mà”.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, rồi lại nhìn chính mình, quả thực là quần áo vẫn mặc nguyên vẹn, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết không hiểu lầm nữa thì cảm xúc căng thẳng lúc nãy mới dần bớt lại: “Tuyết Nhi, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?”
Lý Tuyết có chút xấu hổ lắc đầu: "Em khoẻ hơn nhiều rồi".
"Vậy thì tốt quá... vậy… anh đi chuẩn bị bữa sáng”.
Bạch Diệc Phi chỉnh lại quần áo của mình rồi bước ra khỏi phòng.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đột nhiên nở nụ cười: "Cảm giác thật là ngốc quá!”
Cô rất cảm động, chỉ vì cô bị cảm cúm nên phát sốt mà Bạch Diệc Phi lại đi cả một quãng đường xa như vậy để tới đây!
Lý Tuyết vừa nghĩ vừa mặc thêm quần áo cho mình, sau đó chậm rì rì đi đánh răng rửa mặt.
Bạch Diệc Phi sau khi đi ra ngoài, liền liếc mắt nhìn sang bên Từ Lãng đang đứng ngoài cửa.
“Bạch Hổ đâu rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng đáp: "Đi mua đồ ăn sáng rồi”.

Bạch Diệc Phi chợt nhớ ra tối hôm qua mình vội vàng quyết định chạy đến đây, Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân còn chưa biết chuyện, đợi chút nữa bọn họ đến tìm Lý Tuyết thì chắc chắn sẽ biết chuyện.
“Bố mẹ đã dậy chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng đáp: "Dậy rồi, nói là nhờ cậu đưa cô ấy đi loanh quanh trong thủ đô, hai người bọn họ sáng nay có chút việc bận phải làm, tối nay mới về”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không thể tin vào tai mình.
Từ Lãng liếc anh một cái: "Kém cỏi!”
Thực ra không phải là anh kém cỏi, mà là thái độ trước nay của Lưu Tử Vân với anh, không cần phải nói ra thì anh cũng đã tự cảm nhận được rồi. Bây giờ mặc dù đã thay đổi, tốt lên rất nhiều, nhưng mà lần này lại để cho anh đưa Lý Tuyết đi dạo loanh quanh, thì có khác gì là đang cố tình tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau đâu.
Bạch Diệc Phi cảm thấy những ngày tốt đẹp của mình sắp đến rồi.
Đúng vào lúc Bạch Diệc Phi đang đứng cười ngốc nghếch thì Lý Tuyết bước ra.
"Anh… đang cười cái gì vậy?”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết bỗng cảm thấy trái tim mình ngọt như đường vậy: “Nhìn thấy em nên vui mà, đúng rồi, em có chỗ nào muốn đi không, anh đi cùng với em nhé? Bố mẹ đã đi ra ngoài rồi, phải tối nay mới về”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.