Chương trước
Chương sau
"Bạch Diệc Phi không gặp tôi đâu”.
Bạch Diệc Phi và Liễu Vô Cùng là kẻ thù của nhau, làm gì có chuyện đồng ý gặp hắn ta chứ?
Hồ Thiên Cẩm nhe hàm răng vàng óng ra cười: "Đừng lo lắng, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ rồi".
“Hả?”, Liễu Vô Cùng ngẩn người.

Bạch Diệc Phi bị mất trí nhớ?
Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian hắn ta bị truy lùng vậy?
Nhưng nghĩ đến thì thấy cũng được đó, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ nên chắc chắn sẽ không nhớ hắn ta là ai. Sau khi đến đó hắn ta có thể giả vờ là bạn của Bạch Diệc Phi, sau đó cho nó nếm thử những gì mà hắn ta đã trải qua!
...

Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh cảm thấy bản thân vô cùng khỏe khoắn, tất cả sức mạnh trước kia đều quay trở lại.
Anh mở mắt ra nhìn thấy căn phòng màu trắng và rèm cửa phất phơ, đây chắc hẳn là một bệnh viện, anh nhìn quanh khắp căn phòng, trong phòng đầy ắp người, tất cả đều đang nhìn anh.
Lý Tuyết, Long Linh Linh, Lưu Hiểu Anh, Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.
Còn cả một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi nữa.
Bạch Diệc Phi chớp mắt: "Tôi sao thế?"
Lúc này người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mở miệng nói: "Chỉ cần tỉnh lại thì cơ thể chắc sẽ không sao".
“Cô đã cứu tôi hả?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh cười: "Đây là dì hai của tôi".
“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi trịnh trọng cảm ơn.
"Không có gì".
Dì hai nói xong thì đứng lên: "Hiểu Anh, cậu ta đã không sao rồi, nhớ rõ lời đã hứa với dì đó, dì đi trước đây".
“Dì hai, cháu sẽ giao cho dì”, Lưu Hiểu Anh cười, sau đó cô ta và dì hai đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi không sao cả nên Long Linh Linh đương nhiên rất vui vẻ.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi đã phải chịu đựng rất nhiều dày vò.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại thấy Lý Tuyết có chút kỳ lạ.
Lý Tuyết đứng ở đó nhìn anh, trong mắt cô không còn vẻ lệ thuộc như trước, thay vào đó là sự tò mò, dù anh khỏe lại rồi cô cũng không cười, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì trong lòng cũng thầm suy đoán, anh ngập ngừng gọi: "Tuyết Nhi?"
Khi anh gọi thế thì tất cả mọi người đều phản ứng lại, khuôn mặt họ lập tức xuất hiện vẻ kỳ quái, Bạch Diệc Phi chú ý tới Lý Tuyết nên không nhận ra.
Lý Tuyết chớp chớp mắt hỏi: "Anh thật sự là chồng tôi hả?"
Gì?
Tâm trạng Bạch Diệc Phi rất phức tạp, Lý Tuyết hỏi như thế thì chứng không còn là đứa trẻ nữa, nhưng nếu cô đã hoàn toàn bình phục thì không nên hỏi như thế mới phải.
Sau khi yên lặng một lúc thì Trần Hạo mới mở miệng nói: "Anh à, sau khi dì hai của Lưu Hiểu Anh cứu anh, thì dì ấy cũng xem bệnh cho chị dâu, chị dâu đã lấy lại được trí thông minh, nhưng lại hoàn toàn mất trí nhớ”.
“Hoàn toàn mất trí nhớ?”, Bạch Diệc Phi cao giọng.
Chu Khúc Nhi không thể không xen vào: "Có nghĩa là bây giờ Tuyết Nhi đã bình thường, nhưng cậu ấy đã quên tất cả những chuyện xảy ra trước đây, bao gồm cả những việc khi bản thân trở thành đứa bé nữa".
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lý Tuyết, cố gắng phát hiện thứ gì đó.
Tuy nhiên anh không phát hiện ra gì cả
"Anh...", Bạch Diệc Phi mở miệng, nhưng anh không biết nên nói cái gì.
Mấy người khác thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc, vì vậy Chu Khúc Nhi cười khan hai tiếng rồi nói: "Dù sao anh cũng không sao, hay là xuất viện đi?"
“...Ừ”, Bạch Diệc Phi lơ đãng gật đầu, anh vẫn nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết bị Bạch Diệc Phi nhìn như thế thì cảm thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu kéo Chu Khúc Nhi rời đi.
Sau khi Lý Tuyết tỉnh lại, Chu Khúc Nhi là bạn thân nhất của cô, nên tất nhiên cô ta cũng nói rất nhiều điều với Lý Tuyết, vì thế Lý Tuyết cũng rất thân với Chu Khúc Nhi.
Còn những người khác thì Lý Tuyết chỉ miễn cưỡng làm quen thôi.
Nhìn thấy hai người đã đi ra ngoài thì Bạch Diệc Phi có chút hối hận, đáng lẽ anh phải nói thêm vài câu với Lý Tuyết, hiện giờ cô hoàn toàn không nhớ anh, cũng không có dựa dẫm vào anh, biểu hiện vừa rồi của anh có để lại ấn tượng xấu không?
Long Linh Linh cười nói: "Vậy tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho chủ tịch".
Sau đó cô ta cũng ra ngoài.
Bạch Hổ và Tần Lãng nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Chỉ có Trần Hạo ở lại.
"Anh à, anh dậy được không? Có muốn đỡ không?"

“Gọn ra!”, Bạch Diệc Phi hiện giờ không sao! Anh còn cần đỡ nữa hả?
Trần Hạo mỉm cười, hắn ta đợi Bạch Diệc Hiên đứng dậy, hai người thu dọn một chút rồi xuất viện.
Bạch Diệc Phi hỏi Trần Hạo: "Sao dì hai của Lưu Hiểu Anh lại cứu anh? Hơn nữa sao anh lại nằm trong bệnh viện?"
Trần Hạo giải thích: "Ngay khi anh ngất đi thì Hiểu Anh đã dẫn dì hai cô ấy tới, sau đó chúng em đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ Ngưu đã đặc biệt sắp xếp một phòng cho anh, không cho người ngoài vào".
"Hiểu Anh và dì hai bảo người chuẩn bị nước nóng, kim bạc, khăn tắm, vân vân, sau đó thì đuổi chúng em ra ngoài, không cho chúng em nhìn".
"Một lát sau bọn họ bước ra và nói mọi chuyện đã ổn, chỉ đợi anh tỉnh dậy thôi".
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bạch Diệc Phi và Trần Hạo rời khỏi bệnh viện, sau đó Long Linh Linh cũng đi theo.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi vẫn đứng ở cửa, nhưng Bạch Hổ và Từ Lãng thì không biết đã đi đâu.
Cả nhóm lái xe về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Chu Khúc Nhi ở lại không được bao lâu thì lại đến công ty Lý Thị, Long Linh Linh trở lại Hầu tước, Trần Hạo cũng rời đi, chỉ còn lại Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi ở lại trong biệt thự.
Hai người ngồi trong phòng khách không nói một lời, bầu không khí có chút khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.