Chương trước
Chương sau
“Mày…mày muốn làm gì?”, ngoài mặt Tôn Huy làm ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi nên hỏi chủ tịch Tôn mới phải, rốt cuộc chủ tịch Tôn muốn làm gì đây?”
Sắc mặt Tôn Huy thoáng chốc trắng bệch: “Tao không hiểu mày đang nói gì? Hôm nay tao đến đây chỉ để thu mua Hầu Tước thôi”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Chủ tịch Tôn, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn thu mua Hầu Tước hả?”

“Chẳng lẽ không được? Mày còn chưa biết sao? Bây giờ mỗi ngày Hầu Tước đều phải chịu tổn thất hơn trăm triệu, tập đoàn này sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu!”, Tôn Huy đột nhiên đắc ý. Chuyện Hầu Tước bị thu mua là chắc như đinh đóng cột rồi.
Bạch Diệc Phi không để tâm: “Chuyện này không phiền chủ tịch Tôn quan tâm, tôi cảm thấy chủ tịch Tôn nên quan tâm đến bản thân thì hơn”.
“Tao? Tao phải quan tâm gì chứ?”
Tôn Huy nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, vẻ bối rối chỉ thoáng qua trong nháy mắt, bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ lập tức bước lên đạp cho hai người trên đất một một đạp.
“Á!”
Hai người kia kêu ghào thảm thiết rồi đồng thời tỉnh lại.
Sau khi hai người tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi hỏi: “Nhìn người đang đứng trước mặt hai người thử xem, có quen không?”
Hai người kia vừa ngẩng đầu thì đã lập tức nhìn thấy Tôn Huy.
Trước đó Tôn Huy đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận, vậy nên hai người vô thức lắc đầu: “Không biết, không biết.”
Tôn Huy thấy hơi yên tâm một chút: “Bạch Diệc Phi, mày hỏi vậy là có ý gì? Hơn nữa mấy người này là ai chứ, sao mày lại hỏi bọn họ có biết tao không?”
Phải nói rằng những lời này của Tôn Huy là đang tự đào hố cho mình.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh nói với hai người kia: “Có nghe thấy không, ông ta muốn đẩy hai người ra để bảo toàn tính mạng cho mình đấy”.
Hai người kia sững sờ một lát, có vẻ là chưa kịp phản ứng lại.
Lúc này Tần Hoa dẫn theo mấy người cảnh sát bước vào.
Tất cả mọi người đều rất tò mò. Không phải Tôn Huy chỉ vừa mới gọi điện thoại thôi sao? Sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy chứ?
Sau khi Tôn Huy nhìn thấy cảnh sát đến thì ông ta hơi nheo mắt, cũng không nghĩ xem tại sao họ lại đến nhanh như vậy. Ông ta chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết Bạch Diệc Phi, tránh gây thêm phiền phức thêm thôi.
“Đồng chí cảnh sát, anh đã đến rồi hả. Nhanh lên, mau bắt Bạch Diệc Phi lại!”, Tôn Huy hét với Tần Hoa.
Tần Hoa nhìn Bạch Diệc Phi một lát, sau đó lại nhìn Tôn Huy, anh ta không lập tức bắt người.
Tôn Huy gấp gáp: “Cảnh sát, anh còn đứng đó làm gì? Bạch Diệc Phi tội phạm giết người, lại còn vượt ngục, anh mau bắt tên đó lại đi!”
Tần Hoa nhẹ nhàng trả lời: “Đừng nóng nảy. Tôi muốn biết có chuyện gì xảy ra với hai người kia?”
Tôn Huy sửng sốt, ông ta lập tức im miệng.
Bạch Diệc Phi nói: “Là sát thủ muốn giết tôi”.
“Cái gì?”
Đám cổ đông á khẩu không nói được gì.
Sát thủ?
Sao lại là sát thủ?
Trông thế này mà lại là sát thủ sao?
Tần Hoa nhìn về phía hai tên sát thủ kia, nhưng anh ta lại nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi muốn có chứng cứ”.
Sát thủ nghe thế thì nhanh chóng phản ứng lại. Đúng vậy, không hề có chứng cứ, chỉ dựa vào một câu nói thì ai sẽ tin bọn họ là sát thủ chứ?
“Cảnh sát, chúng tôi không phải sát thủ.”.
“Đúng thế, chúng tôi không phải sát thủ. Chúng tôi chỉ là những người bình thường thôi”.
Nghe thế, Tôn Huy giống như cũng kịp thời phản ứng lại, thuận tiện nói: “Hai người này không biết từ đâu ra, bọn họ bị vệ sĩ của Bạch Diệc Phi Mang đến. Nói không chừng chính là người mà bọn họ tìm đến để diễn kịch đấy”.
“Diễn kịch mà còn cắt luôn cả tay mình đi hả? Ông diễn cho tôi nhìn một chút được không?”, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ từ cao lên, mang theo một cảm giác không giận dữ mà vẫn uy nghi.
Tôn Huy cũng nhìn thấy một trong hai người bị cắt mất một tay, nhưng mà ông ta chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều, bởi vì thật sự quá kinh khủng.
Tất nhiên Tần Hoa cũng chú ý đến, không cần hỏi cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên những gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Chuyện này giải thích thế nào?”
Hai tên sát thủ kia trợn tròn mắt.
Căn bản bọn họ không có cách nào để giải thích cả.
Cơ thể của Bạch Diệc Phi sắp không chịu đựng nổi rồi, anh mở miệng nói: “Đội trưởng Tần, là sát thủ do chủ tịch Tôn thuê”.
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy lập tức hét to: “Mày đừng có mà nói ăn không nói có!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Tôn Huy, khiến cho Tôn Huy vô thức ngậm miệng lại: “Hai người này là sát thủ do ông mời đến, bây giờ ông còn bảo tôi ăn không nói có hả?”
Nói xong thì anh lại nhìn về phía hai sát thủ kia: “Các người bán mạng vì ông ta, ông ta lại không hề quan tâm đến, các người cam tâm sao? Các người thấy có đáng không?”
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy gấp gáp, “Tôi vốn không biết hai tên sát thủ này, anh đừng có mà vu oan cho tôi!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai sát thủ kia rồi nói: “Đã thấy chưa?”
Hai sát thủ kia thấy chủ tịch Tôn đúng là có ý định phủi sạch quan hệ với bọn họ thì lập tức bất mãn. Đúng là đã đồng ý không được nói ra ông ta, nhưng mà tốt xấu gì cũng là chủ cũ, thế mà ông ta lại không nói giúp bọn họ một câu nào. Cho dù một câu thôi cũng tốt rồi!
Cảm nhận của người bị mất một cánh tay kia thì lại càng sâu sắc hơn, chỉ vì ông ta mà gã mất đi một cánh tay!
“Chủ tịch Tôn, ông thật sự muốn bỏ mặc chúng tôi sao?”
Tên còn lại thấy thế thì thuận tiện nói: “Chủ tịch Tôn, mau cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi đi!”
Tôn Huy nghe thế thì lập tức nổi giận: “Chúng mày nói gì vậy, tao còn không biết chúng mày! Chúng mày đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
“Chủ tịch Tôn!”, hai tên sát thủ lại một lần nữa thấy được sự vô tình của Tôn Huy.
“Chủ tịch Tôn, rõ ràng là ông thuê chúng tôi giết chủ tịch của Hầu Tước mà! Vậy mà bây giờ ông lại nói không biết chúng tôi!”
Nghe xong mấy lời này thì thái độ của Tần Hoa hết sức nghiêm túc: “Chuyện này đã tôi đã hiểu rõ. Tôn Huy, ông có dính líu đến việc thuê người giết người, mời ông đi với chúng tôi một chuyến!”
Tôn Huy lập tức lắc đầu: “Không, không phải tôi! Không phải tôi mà! Đồng chí cảnh sát, là do Bạch Diệc Phi đổ oan cho tôi! Không phải tôi đâu!”

“Vốn dĩ tôi không hề biết bọn họ! Nhất định là Bạch Diệc Phi cố ý muốn hãm hại tôi! Cảnh sát, đáng lẽ ra người anh phải bắt là Bạch Diệc Phi mới đúng. Tên đó là tội phạm giết người!”
Tần Hoa nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, Bạch Diệc Phi không hề phạm pháp”.
“Cái gì?”
Tôn Huy trợn tròn mắt.
Đán cổ đông cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Tần Hoa giải thích: “Sau khi cảnh sát tiến hành điều tra, nguyên nhân tử vong của Tôn Vĩ chính là ngạt khí do ngủ trong phòng tắm hơi. Mà hình giám sát đã thể hiện rõ, đúng là Bạch Diệc Phi là người cuối cùng mà Tôn Vĩ gặp mặt, nhưng thời điểm anh ta rời khỏi đó, Tôn Vĩ vẫn còn sống”.
“Sau đó lại không có ai đi vào phòng tắm hơi, khoảng thời gian này kéo dài tận sáu tiếng”.
Tôn Huy chăm chú nghe Tần Hoa giải thích, nhưng ông ta lập tức phản bác: “Vậy chuyện nó vượt ngục thì sao? Còn cả chuyện nó đánh người ở bệnh viện, cả chuyện đập cửa hàng của người khác nữa!”
Ánh mắt Tần Hoa nhìn Tôn Huy như đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Đã không giết người tức là không có tội. Vậy nên anh ta quanh minh chính đại đi ra từ cục cảnh sát, vượt ngục ở đâu ra chứ? Còn về việc đánh người và phá hoại cửa tiệm kia, bọn họ đều đã chọn cách tự giải quyết riêng với nhau rồi, cảnh sát sẽ không nhúng tay vào”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.