Chương trước
Chương sau

Đã mấy ngày liền cô không nhìn thấy Bạch Diệc Phi rồi, anh không cần cô nữa sao? Cô bị bỏ rơi rồi sao…? Nghĩ đến đây, khóe mắt Lý Tuyết ửng đỏ, cô như không kìm nén được cảm xúc của mình.
Hiện giờ sắc mặt của Long Linh Linh cũng trở nên khó coi, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Ngải với vẻ không vui.
“Chuyện của chủ tịch không đến lượt các người nói”.
Diệp Ngải cười, nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tôn Huy cũng phụ họa vào, nói: “Đúng vậy! Các người luôn giấu chuyện chủ tịch phạm pháp rồi vượt ngục, điều này là không công bằng với các cổ đông khác. Các người nhìn đi, Hầu Tước mỗi ngày đều bị tổn thất nặng nề, nếu như không có mấy cổ đông này chống đỡ thì Hầu Tước toi đời từ lâu rồi”.
“Tôi thấy các người cố ý phải không? Muốn để những cổ đông này chịu oan cho chủ tịch của các người chăng?”
“Ông nói vớ vẩn”, Long Linh Linh phẫn nộ nói: “Chúng tôi không như vậy.
Lúc này các chủ tịch đều vô cùng tức giận, nói: “Cô Bạch, cô nói gì đi chứ?”
Nhưng hiện giờ Lý Tuyết đâu thể nói được gì?
Diệp Ngải thấy thế thì ánh mắt sáng ngời, nói phụ họa vào: “Tôi thấy các người lại bị lừa rồi”.
“Cái gì?”, mọi người đều hỏi với vẻ khó hiểu.
Diệp Ngải quét nhìn một cái, nói: “Cô Bạch đây nhìn vẻ ngoài tưởng chừng như bình thường nhưng trên thực tế thì…”, nói đến đây, Diệp Ngải dừng lại.
Trong lòng Long Linh Linh bỗng thấy căng thẳng, lẽ nào Diệp Ngải biết chuyện của Lý Tuyết rồi?
“Chủ tịch Diệp chẳng phải đang nói đến việc muốn mua Hầu Tước sao?”, Long Linh Linh lập tức nói sang chủ đề khác.
Diệp Ngải cười, nói: “Trợ lý Long! Chuyện này có liên quan mật thiết với chuyện mua lại Hầu Tước đấy. Tôi thấy, nhất định phải nói ra chuyện này cho mọi người được biết”.
Long Linh Linh vội vàng gọi: “Chủ tịch Diệp…”.
Nhưng Diệp Ngải không cho Long Linh Linh cơ hội lên tiếng, cô ta nói thẳng luôn: “Cô Bạch hay còn gọi là cô Lý Tuyết đây, hiện giờ trí thông minh chỉ như đứa trẻ 5,6 tuổi thôi, hoàn toàn là một đứa trẻ không hiểu bất cứ chuyện gì”.
“Các người đều bị họ lừa rồi”.
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc trợn to hai mắt, còn Long Linh Linh thì sắc mặt tái nhợt.
Phòng họp vốn yên tĩnh, giờ đây như sắp nổ tung.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Trợ lý Long! Cô Bạch hiện giờ thật sự chỉ như một đứa trẻ sao?”
“Trợ lý Long! Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu chúng tôi, còn đưa cô ta đến thay vị trí chủ tịch tạm thời nữa. Rốt cuộc cô có âm mưu gì, hả?”
“…”.
Trương Vinh không tham gia vào cuộc chất vấn này, chỉ chấn động nhìn Lý Tuyết. Hôm qua ông ta vẫn không phát hiện ra, hôm nay nhìn thì quả nhiên có chút vấn đề. Lý Tuyết căn bản không dám nói gì, khóe mắt thì đỏ ửng.
Nếu như không phải là Diệp Ngải nói ra, đoán chừng bọn họ sẽ không bao giờ biết được. Lúc này Trương Vinh cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Diệp Ngải nhếch môi cười, nói: “Các vị yên tĩnh một chút”.
“Hiện giờ mọi việc đã rõ ràng rồi, chủ tịch Hầu Tước là Bạch Diệc Phi phạm tội rồi vượt ngục, còn vợ của chủ tịch thì như một đứa trẻ, khó đảm nhận chức vụ nên hiện giờ Hầu Tước đang đứng trước nguy cơ tổn thất hàng trăm triệu. Vậy thì việc bị mua lại sẽ là con đường duy nhất”, lời nói vừa dứt thì mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này, Tôn Huy đứng ra, nói: “Đúng là như vậy! Mọi người đừng do dự nữa, do dự thêm một phút thì sẽ tổn thất thêm nữa đó”.
Diệp Ngải nhìn đoàn luật sư của mình rồi liếc mắt ra hiệu. Luật sư hiểu ý nên từ trong túi tài liệu lấy ra một bản hợp đồng đưa đến trước mắt Long Linh Linh.
“Đây là hợp đồng mua bán”.
Long Linh Linh không nhận lấy, vì thế luật sư đặt trực tiếp lên bàn, đưa đến trước mặt Lý Tuyết.
Diệp Ngải thấy thế liền nói: “Bây giờ có phải là lúc ký được hợp đồng mua bán này rồi không?”
Các chủ tịch thấy thế mà không có ai lên tiếng phản đối, bởi vì đối với họ mà nói đây chỉ là đổi một người khác lên làm chủ mà thôi. Chỉ cần lợi ích của họ vẫn còn thì những cái khác đều không quan trọng.
Lý Tuyết ngây người nhìn hợp đồng đặt trước mặt mình mà không biết nên làm thế nào.
Long Linh Linh nhìn mọi người rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Chủ tịch Diệp, muốn mua lại Hầu Tước thì phải được chủ tịch đồng ý”.
“Cô Bạch hiện giờ như cô nói đấy, chỉ là một đứa trẻ thì không có quyền quyết định chuyện của Hầu Tước, vậy thì cô ấy không thể đại diện chủ tịch ký tên được”.
“Nếu như cô cứ bắt vợ chủ tịch ký tên, vậy thì tôi sẽ đến cục cảnh sát để kiện các người”.
“Bắt một đứa trẻ không hiểu chuyện ký tên vào hợp đồng rồi nuốt trọn tập đoàn Hầu Tước, đây có được coi là lừa đảo không?”
“Cô…”, Diệp Ngải sầm mặt lại. Ban nãy cô ta chỉ nghĩ đến tình hình của Lý Tuyết hiện giờ nhưng lại quên mất điểm đó.
Tôn Huy thấy vậy lập tức nói: “Nếu cô ấy không ký được thì bảo các chủ tịch khác đồng loạt ký. Sau khi các chủ tịch đều ký, lẽ nào còn không đủ quyết định sao?”
Long Linh Linh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sự không được”.
“Cái gì?”, Tôn Huy ngây người ra.
“Về lý mà nói, trong những tình huống thông thường, chủ tịch là người có cổ phần nhiều nhất nhưng khi mở cuộc họp hội đồng quản trị thì đều tuân theo thiểu số. Trừ phi cổ phần của một mình chủ tịch chiếm trên 51%”.

Các chủ tịch của Hầu Tước nghe thấy vậy đều có chút lúng túng.
Long Linh Linh thản nhiên nói: “Tất cả các chủ tịch có mặt ở đây, nếu tổng cộng hết cổ phần nắm giữ trong tay thì mới được 20%, căn bản không thể quyết định được số phận của Hầu Tước”.
Tôn Huy không hiểu lắm về việc phân bố cổ phần của Hầu Tước nên sau khi nghe thấy điều này thì khó mà tin nổi. Nói như vậy thì một mình Bạch Diệc Phi đã chiếm 80% cổ phần Hầu Tước rồi? Làm sao… Làm sao có thể thế được?
Diệp Ngải thì không thèm để ý đến điều này. Lần trước cô ta bảo Lý Phàm đến thì đã biết rồi, hơn nữa trên danh nghĩa Bạch Diệc Phi căn bản không có 80% cổ phần này.
Lần này để phòng tránh việc tương tự xảy ra nên cô ta đặc biệt dẫn theo luật sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần đối phương ký tên thì luật sư đó có thể nói đen thành trắng được.
“Vậy thì đã làm sao? Bạch Diệc Phi thậm chí còn không có 1% cổ phần cơ?”
Lời nói vừa dứt thì Tôn Huy ngây người ra. Không có cổ phần ư? Chuyện gì vậy?
Diệp Ngải lại nói: “Nhưng, dù sao Bạch Diệc Phi cũng là chủ tịch, quả thật phải do anh ta quyết định. Nhưng trong lúc quan trọng và anh ta cũng vượt ngục nên sau này có lẽ sẽ không quay trở về đây được”.
Nói đến đây, Tôn Huy cũng không quan tâm những chuyện khác nữa mà trực tiếp nói: “Chủ tịch Diệp nói rất đúng, một người vượt ngục thì sau này có quay về được hay không thì vẫn còn là vấn đề. Biết đâu một ngày nào đó không biết tại sao lại chết ở bên ngoài thì sao”.
“Chủ tịch Tôn, ông có ý gì vậy?”, Long Linh Linh phẫn nộ nhìn Tôn Huy.
Tôn Huy nhún vai, nói: “Tôi nói đều là sự thật. Thông thường cuộc sống của những kẻ vượt ngục thì không phải là chuyện mà những cô gái nhỏ bé như các cô tưởng tượng được đâu. Hơn nữa, cứ coi như anh ta không chết ở bên ngoài thì khi bị bắt lại, cũng sẽ bị xét xử thôi”.
“Vượt ngục là tội nặng đấy”.
Long Linh Linh nắm chặt tay của mình, những lời này thì cô ta không thể phản bác lại rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.