Chương trước
Chương sau

Tin tức Bạch Diệc Phi vượt ngục đã đến tai Tôn Huy.
“Bạch Diệc Phi, cậu tự tìm đường chết thì đừng trách tôi!”, Tôn Huy cười nham hiểm, nói với thư ký: “Vào tỉnh tìm vài người, sau khi xử lý xong chuyện này thì truyền tin tức Bạch Diệc Phi sợ tội tự sát ra”.
Thư ký hiểu ý gật đầu.
Thật ra tin tức Bạch Diệc Phi vượt ngục đã bị phong tỏa. Tôn Huy biết được là bởi vì bản thân ông ta có mối riêng, nếu không ông ta cũng không thể bắt được cơ hội này.
Chắc chắn không bao lâu nữa, tin Bạch Diệc Phi sợ tội tự sát sẽ được truyền ra, đến lúc đó ông ta có thể ra tay với Hầu Tước rồi.
Không lâu sau, thư ký quay lại.
Tôn Huy không hỏi mà nói: “Tình hình Hầu Tước bây giờ thế nào?”
“Hầu Tước gần như đã vào trạng thái tê liệt, thuyền hàng của bọn họ đều bị giữ lại, tổn thất mỗi ngày lên đến hàng trăm triệu”, thư ký trả lời.
Tôn Huy thỏa mãn gật đầu: “Rất tốt, cứ như vậy thì không bao lâu nữa, Hầu Tước coi như xong rồi”.
“Nhưng…”.
Tôn Huy thấy vậy thì sầm mặt: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng dường như nhà họ Diệp muốn thu mua Hầu Tước”, thư ký trả lời: “Vừa rồi có người đến thông báo với tôi rằng, Diệp Ngải mang người đến Hầu Tước, nhưng hình như còn chưa đàm phán xong”.
Tôn Huy nghe xong thì hơi cau mày: “Nhà họ Diệp mà nhúng tay vào thì đúng là khó giải quyết”.
Nhà họ Diệp xếp thứ 10 ở thủ đô, Cự Đỉnh của bọn họ không thể sánh bằng được. Nhưng ông ta không cam tâm bỏ qua cho Hầu Tước.
Xem ra chỉ có thể đến gặp Diệp Ngải một lần.

Phòng họp Hầu Tước.
Tất cả cổ đông cùng các cấp cao đều tụ tập trong phòng họp.
“Tôi nghe nói chủ tịch đã bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này có thật không?”
“Tôi cũng nghe nói”.
“Vậy thì 80% là thật rồi”.
“Bây giờ mỗi ngày đều tổn thất hơn trăm triệu, nếu cứ như thế thì tất cả chúng ta đều phải vào theo!”
“Chủ tịch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Nếu lát nữa trợ lý Long không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì chúng ta cứ nhân lúc còn sớm mà rời đi”.
“Cũng đúng…”.
“…”.
Mọi người đang thảo luận vô cùng kịch liệt thì Long Linh Linh đưa Lý Tuyết vào.
Vì để chấn áp được những người ngày, cô ta đã chuẩn bị cho Lý Tuyết một bộ đồ công sở màu trắng, như vậy trông sẽ có khí thế hơn.
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn sang. Người đầu tiên họ nhìn thấy đương nhiên là Long Linh Linh, nhưng càng nhiều người bị Lý Tuyết phía sau cô ta thu hút.
Lý Tuyết mặc bộ đồ công sở màu trắng, mặt không cảm xúc đi theo sau cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp cùng khí chất mạnh mẽ khiến người khác không thốt lên lời, đồng thời ai nấy đều có suy nghĩ, người phụ nữ này là ai?
Chỉ có Trương Vinh biết cô là vợ Bạch Diệc Phi, vợ chủ tịch của bọn họ.
Long Linh Linh nhìn mọi người một lượt rồi để Lý Tuyết đi theo cô ta, ngồi xuống vị trí mà Bạch Diệc Phi nên ngồi.
“Ngồi đi!”
Lý Tuyết nhìn Long Linh Linh, không ai chú ý đến ánh mắt cô mang theo sự khiếp đảm.
Long Linh Linh mỉm cười gật đầu, động viên cô.
Lý Tuyết thấy vậy thì khẽ gật đầu, đang định ngồi xuống thì bị đánh gãy.
Một cổ đông đứng ra: “Trợ lý Long, đó là vị trí của chủ tịch, cô tùy tiện tìm một người phụ nữ đến ngồi là có ý gì?”
“Đúng thế! Trợ lý Long, chủ tịch đã hai ngày không đến công ty rồi, nghe nói là phạm tội. Không biết có phải thật hay không? Cô có thể giải thích cho chúng tôi không?”
Long Linh Linh lạnh giọng: “Thứ nhất, chủ tịch hoàn toàn không phạm pháp, anh ấy chỉ là có chuyện riêng cần giải quyết, vì thế mới hai ngày không đi làm”.

“Thứ 2, cô ấy có tư cách ngồi đây hay không, không phải do mọi người quyết định”.
“Trợ lý Long có ý gì?”
“Một người phụ nữ cũng có thể tùy tiện ngồi vào chỗ đó thì có phải chúng tôi cũng có thể không?”
“Đúng thế, trợ lý Long, cô không thể ỷ vào mình là trợ lý chủ tịch mà lạm dụng chức quyền!”
Long Linh Linh bình thản nói: “Thân là cổ đông của Hầu Tước, lẽ nào mọi người không quan tâm đến sự phát triển của tập đoàn hay sao? Tình hình hiện tại của Hầu Tước mọi người cũng đã thấy rồi, cứ cãi nhau thì hoàn toàn không có tác dụng gì với tập đoàn!”
“Trợ lý Long đã nói vậy thì cô thử nói xem, nhiều thuyền hàng bị giữ như vậy, nhất định là đã đắc tội với người nào đó. Chúng ta có thể làm gì?”
“Tổn thất của Hầu Tước hiện tại không thể đo được, chúng ta hoàn toàn không biết là ai chèn ép chúng ta. Cho dù muốn làm gì thì cũng không biết nên đối phó với ai!”
“Đúng thế, trợ lý Long, tình huống đã cấp bách lắm rồi, tại sao chủ tịch lại không lo? Cậu ấy có chuyện riêng gì mà còn quan trọng hơn sự sống còn của Hầu Tước?”
“...”
Long Linh Linh nhìn Trương Vinh. Loại tình huống này, chỉ cần ông ta đứng ra nói một câu thì những người này sẽ không kêu gào đè ép như thế. Bởi vì ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì Trương Vinh là người có quyền lên tiếng nhất.
Nhưng ông ta lại làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhưng thật ra Trương Vinh cũng đang do dự. Vợ Bạch Diệc Phi ở đây, ông ta cũng lên thể hiện ra một chút, nhưng Bạch Diệc Phi rốt cuộc có xảy ra chuyện hay không, còn thêm tình hình hiện tại của Hầu Tước thì quả thật không lạc quan chút nào.
Ông ta muốn quan sát thêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.