Chương trước
Chương sau

“Nói thật với mọi người, chủ tịch Lý từng là bạn học của tôi, chỉ cần một câu nói của tôi thôi, ông ấy nhất định sẽ lập tức từ chối!”
Nhưng Khương Quốc Đào không hề quan tâm: “Vậy thì chủ tịch Tôn cứ gọi điện thoại hỏi xem”.
Tôn Vĩ thấy đã không còn đường lui, chỉ đành cầm điện thoại ra gọi cho chủ tịch Lý, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Thật ra ông ta vẫn tin với quan hệ bạn học giữa mình và chủ tịch Lý thì chủ tịch Lý hẳn sẽ không vì một tập đoàn Hầu Tước mà trở mặt. Đều làm ngân hàng cả, những việc khúc mắc, vòng vèo trong đó, ai ai cũng hiểu.
Nghe tiếng điện thoại đang chờ liên lạc mà ai nấy đều như nín thở, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Nhưng khiến mọi người không ngờ là không có ai nghe máy.
Ai nấy đều thấy khó hiểu, chẳng phải là bạn học ư? Sao lại không nghe điện thoại?
Tôn Vĩ tự giải thích: “Nhất định là đang bận”.
Nói xong, ông ta lại gọi lần nữa.
Lần này, sau khi tiếng chuông vang lên ba tiếng thì có người nghe máy.
“Alo, lão Lý, là tôi, lão Tôn đây!”, Tôn Vĩ cười chào hỏi với chủ tịch Lý.
Giọng nói của chủ tịch Lý vang lên qua loa ngoài: “À, lão Tôn! Có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tập đoàn Hầu Tước cùng mấy doanh nghiệp ở Thiên Bắc muốn rút vốn khỏi ngân hàng tại thành phố này của chúng tôi. Tôi đã khuyên vài câu, kết quả giám đốc Khương Quốc Đào bên ông lại nói sẽ đứng về phía Hầu Tước, hợp tác với doanh nghiệp, hơn nữa còn hạ lãi suất xuống mức thấp nhất”.
“Lão Lý, ông thấy chuyện này thế nào?”
Đầu bên kia im lặng một lát mới trả lời: “Ông nói là tập đoàn Hầu Tước? Chủ tịch họ Bạch?”
“Đúng, họ Bạch”, Tôn Vĩ gật đầu.
Nhưng ông ta không biết, chủ tịch Lý hỏi họ Bạch là họ Bạch ở thủ đô.
Chủ tịch Lý cũng biết thân phận của Bạch Diệc Phi, hiện tại chỉ là muốn xác nhận mà thôi.
Ông ta nói: “Chuyện này tôi thấy giám đốc Khương xử lý rất tốt, tôi ủng hộ quyết định của cậu ấy?”
“Hả?”
Lời nói phụ họa của Tôn Vĩ mắc nghẹn trong cổ họng.
Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc, hưng phấn, kích động.
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Chủ tịch Lý ủng hộ quyết định của giám đốc Khương, vậy tức là, mấy doanh nghiệp nhỏ bọn họ có thể tiếp tục tồn tại rồi.
Khương Quốc Đào cười cười, Tôn Vĩ ngu ngốc, không biết thân phận thật sự của Bạch Diệc Phi cũng dám đối đầu với anh, thật sự khâm phục lòng dũng cảm của ông ta.
Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên, khẽ nhướng mày.
“Lão Lý, tôi cảm thấy…”.
“Tút, tút…”.
Tôn Vĩ còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.
Tôn Vĩ ngây ra tại chỗ, sắc mặt trắng bệnh, tay hơi phát run, điện thoại cũng cầm không chắc: “Không, không thể nào…”.
“Sao lại không thể?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Mấy chủ ngân hàng kia đã có xu thế xoay theo chiều gió.
“Ờm, chủ tịch Bạch, vừa rồi chúng tôi hồ đồ, chủ tịch Bạch quân tử đừng chấp kẻ tiểu nhân, chúng tôi rất muốn hợp tác với Hầu Tước”.
“Đúng thế, đúng thế, chủ tịch Bạch, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chủ tịch xin đừng chấp nhặt…”.
Tôn Vĩ nghe đến đây, ánh mắt thẫn thờ, cuối cùng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chủ tịch Bạch, hiểu lầm… Chủ tịch Bạch là người rộng lượng, hẳn sẽ không để tâm đâu nhỉ?”
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của Tôn Vĩ, cười lạnh lùng: “Không, tôi rất nhỏ mọn”.
“Vừa rồi ông lắm lời như vậy, bây giờ chỉ dùng hai chữ “hiểu lầm” giải thích là xong à? Ông coi bọn tôi là lũ ngu chắc?”
“Nếu hôm nay chủ tịch Khương không ủng hộ chúng tôi vậy thì ông có còn coi đây là hiểu lầm nữa không?”
“Không! Ông sẽ không! Ông chỉ biết leo lên đầu lên cổ chúng tôi!”
Tôn Vĩ bị nói đến đỏ mặt, lúng túng vô cùng.
Mấy ông chủ ngân hàng đều xấu hổ cúi đầu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Chuyện hôm nay, tôi sẽ để trong lòng, vĩnh viễn ghi nhớ mọi hành vi lời nói của chủ tịch Tôn”.
Tôn Vĩ nghe đến đây thì đã không chịu nổi nữa.
“Cậu!”
Ông ta hừ một tiếng, rời khỏi khách sạn một cách thảm hại.
Sau khi đi ra, ông ta vốn cho rằng mấy chủ ngân hàng kia cũng sẽ ra theo, quay về bàn đối sách với ông ta.
Nhưng ngoại trừ mình ông ta ra thì không còn ai khác.

Lúc này, mấy chủ ngân hàng đang khom lưng uốn gối xin lỗi Bạch Diệc Phi nhưng anh không chịu bỏ qua.
Tôn Vĩ đợi ở bên ngoài một lát, thấy bọn họ không ra ngoài thì đã đoán được một hai. Vì thế ông ta lấy điện thoại ra gọi cho một trong số họ.
“Các ông làm gì vậy? Ở lại trong đấy làm gì?”
Người nghe điện thoại đi đến một góc: “Chủ tịch Tôn, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, đương nhiên phải mau chóng sửa chữa lại!”
“Chủ tịch Tôn, hay là ông cũng quay lại đi? Mọi người cùng nhau chân thành xin lỗi, có lẽ chủ tịch Bạch sẽ bỏ qua”.
Tôn Vĩ tức giận: “Biến mẹ đi! Vừa rồi cậu ta đã nói rõ ràng là ghi nhớ chuyện này, các người còn nịnh nọt, dính lấy người ta thì được tích sự gì? Còn không bằng mau chóng ra đây, thương lượng cách ứng phó”.
“Chủ tịch Tôn, cậu ấy nói là sẽ ghi nhớ mọi hành vi lời nói của ông, không phải chúng tôi…”.
Tôn Vĩ nghẹn họng, tý nữa thì tức nổ phổi: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng, các người thực sự muốn nịnh nọt cậu ta?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi mới nói: “Chủ tịch Tôn, chúng tôi không đắc tội nổi với tập đoàn Hầu Tước”.
Tôn Vĩ nhìn điện thoại, bóp chặt, suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
“Được! Ông đi nịnh nọt đi! Tôi không tin một tên nhãi ranh như cậu ta thì có thể làm được gì!”
Tầng hai của khách sạn, mấy chủ ngân hàng nói hết nước hết cái Bạch Diệc Phi cũng không bỏ qua, thậm chí còn đuổi ra ngoài.
Bọn họ cảm thấy ngày tận thế sắp đến rồi.
Trong phòng chỉ còn lại nhóm người ủng hộ Bạch Diệc Phi, mọi người ăn ăn uống uống, vô cùng thoải mái.
Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Khương Quốc Đào, nâng ly rượu nên nói: “Cảm ơn”.
“Chủ tịch Bạch khách sáo rồi”, Khương Quốc Đào cười: “Có thể làm bạn bè với người như anh là vinh hạnh của chúng tôi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.