Chương trước
Chương sau
“Hình như là…”.
“Đó là ai vậy? Sao lại dám đối đầu với Hầu Tước chứ?”
“……..”.
Vạn Hâm đứng ở bên cạnh nhìn thấy con trai mình đối đầu với Bạch Diệc Phi thì sắc mặt tái mét lại. Những chuyện trước đây vẫn chưa qua đi, Bạch Diệc Phi căn bản chưa gặp gã, gã thầm thấy may mắn trong lòng, có lẽ Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến gã rồi.
Hơn nữa gã bị độc dược của Liễu Vô Cùng khống chế nên không dám đi chọc vào Bạch Diệc Phi, có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu vậy. Đâu có ngu ngốc như thằng con mình, còn đi đến gây gổ với người ta nữa, đã thế còn ra mặt đối đầu với họ.
“Đi, ngăn nó lại cho tôi, không được đấu giá nữa”, Vạn Hâm dặn dò thư ký của mình đi cảnh cáo Vạn Đại Bảo.
Sau đó, thư ký khẽ đi đến bên cạnh Vạn Đại Bảo, nói: “Giám đốc Vạn, chủ tịch cảm thấy giá tiền cao quá, không đáng”.
Gã ta không nói quá rõ ra, dù sao thì đây cũng là con trai chủ tịch, không thể nói quá thẳng.
Vạn Đại Bảo sau khi nghe xong thì không coi ra gì, nói: “Đi đi đi đi, tôi tự biết có đáng hay không?”
Thư ký sau khi nghe xong thì ngừng nói, Vạn Đại Bảo lại nói: “Anh ra kia đi, tôi sẽ không đấu giá bừa đâu”.
Hắn ta nghĩ rằng, không đấu giá bừa là khi vẫn giữ được thể diện, nhưng hiện giờ căn bản không phải là nói bừa nữa mà là bảo vệ danh dự của mình.
Thư ký thấy vậy thì đành phải quay lại, chuyển lời với Vạn Hâm.
Gã cảm thấy bất lực với đứa con trai không có chí tiến thủ của mình. Tính cách con trai gã như nào gã biết chứ. Đây rõ ràng là muốn tranh đấu đến cùng, nhưng rốt cuộc nó có biết được thân phận của đối phương không?
Vạn Đại Bảo lại một lần nữa hét giá: “Mười hai triệu tệ”.
Sau khi hét giá xong thì hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt đầy khiêu khích: “Có bản lĩnh thì mày hét giá tiếp đi”.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến mà bảo Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh đừng giơ biển nữa.
Lời nói vừa dứt, cô ả sexy liền nói: “Đúng là nghèo rớt thật, có mỗi mười hai triệu tệ mà đã không dám đấu giá tiếp”.
“Đừng nói là mười hai triệu, chỉ e đến hai triệu hắn cũng không lấy ra được ý chứ”, Vạn Đại Bảo đắc ý nói.
Long Linh Linh ở bên cạnh không nói gì, còn Lưu Hiểu Anh xùy một tiếng, nói: “Các người đứng có đắc ý, đợi xem”.
Nói xong, mặc dù Bạch Diệc Phi không cho nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn giơ biển lên: “Mười lăm triệu”.
Bạch Diệc Phi trầm mặt xuống, hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Lưu Hiểu Anh nói với vẻ chắc chắn: “Tất nhiên là giúp anh rồi”.
Long Linh Linh gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chúng ta không thể thua được”.
Bạch Diệc Phi sắc mặt khó coi, nói: “Không cần thiết”.
Còn Vạn Đại Bảo và cô ả sexy khi nghe thấy Lưu Hiểu Anh tiếp tục đấu giá thì liền lên giọng châm biếm: “Giá cao như vậy, đến lúc có lấy tiền ra được không đấy?”
“Đến lúc đó sẽ thành trò cười đấy”. Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng, nói: “Các người mới giống trò cười, luôn miệng nói mình có tiền, thế mà giá như này đã không dám tăng thêm rồi? Gạt người à?”
“Cô nói ai không dám tăng giá?”, Vạn Đại Bảo ghét nhất là bị người khác coi thường. Nói xong, hắn ta lại giơ biển lên hét lớn: “Mười tám triệu”.
Vừa dứt lời, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đá saphia này quả thật rất đáng tiền, cũng có giá trị sưu tầm nhưng đâu đến mức hét giá cao thế?
Người dẫn chương trình vô cùng kích động, vốn dự đoán giá cao nhất là mười lăm triệu, bây giờ lên đến mười tám triệu rồi, nhiều hơn hẳn ba triệu.
“Mười tám triệu lần một! Mười tám triệu…”.
“Mười chín triệu”, Lưu Hiểu Anh lại giơ biển lên.
Bạch Diệc Phi không kìm được mà thấp giọng nói: “Cô hét giá thế, vậy thì các cô bỏ tiền ra nha”.
Cô ả sexy kia nghe thấy lời này, liền phì cười: “Ôi, vậy là không có tiền rồi”, nói xong cô ả nói với Vạn Đại Bảo: “Đại Bảo! Người ta thấy đá saphia kia đẹp quá đi, anh mua cho người ta đi”.
Vạn Đại Bảo không thèm để ý đến cô ả mà nhìn Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Anh có phải là đàn ông không vậy?”
Long Linh Linh không nói gì nhưng ý tứ trong ánh mắt thì đã thể hiện rất rõ ràng.
Vạn Đại Bảo nhân cơ hội, nói: “Hắn ta tất nhiên không phải là đàn ông rồi! Người đẹp! Cô nhìn cho rõ đi, ai mới là đàn ông đích thực?”
Lưu Hiểu Anh nghe thế thì quay đầu nhìn Vạn Đại Bảo, sắc mặt không tin, nói: “Anh sao? Xời, tôi không tin đâu”.
Cô ả sexy kia thấy thế thì trừng mắt nhìn Lưu Hiểu Anh, còn kéo tay Vạn Đại Bảo, nói: “Đại Bảo! Em mới là bạn gái của anh mà”. Vạn Đại Bảo nghe thấy giọng nói điệu chảy nước của cô ả thì hắn ta không kìm chế được mà thấy nổi da gà. Nhưng lúc này cũng không nên trở mặt, nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải anh đang hét giá mua cho em sao?”
Hiện giờ, người dẫn chương trình trên sân khấu kích động hô lên: “Mười chín triệu lần hai…”.
Vạn Đại Bảo lập tức giơ biển lên: “Hai mươi triệu”.
Người dẫn chương trình thêm phần kích động, giọng nói vang hơn rất nhiều: “Hai mươi triệu, hai mươi triệu, còn ai thét giá nữa không? Còn ai nữa không?”
“Hai mươi triệu lần một”.
“Hai mươi triệu lần hai”.
“Hai mươi triệu lần ba”.
“Đã xong”.
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng anh đây đã có được sản phẩm đấu giá”, nói xong, mọi người đều vỗ tay vang giòn.
Vạn Đại Bảo đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, tiếp đó lại nhìn Lưu Hiểu Anh, nói: “Cô nhìn thấy chưa? Ai mới là đàn ông đích thực?”
Cô ả sexy thấy thế thì bĩu môi nhưng có được viên đá saphia nên cô ả cũng không chấp nhặt gì nhiều, dù sao thì Vạn Đại Bảo không tặng viên đá đó cho Lưu Hiểu Anh là được.
Lúc này, đám người Lưu Hiểu Anh ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ như nhìn những kẻ ngốc.
Vạn Đại Bảo thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại của ba người này, nhất thời hắn ta đã hiểu được… Mình bị lừa rồi.
“Các người cố ý sao?”
Lưu Hiểu Anh nhún vai, nói: “Không không, tôi thật sự rất thích nhưng tiếc là chúng tôi không có tiền”.
Long Linh Linh thở dài: “Đúng vậy, chúng tôi quả thật không có tiền”.
Còn Bạch Diệc Phi thì cố kìm nén để mình không bật cười. Ban đầu quả thật là anh cũng muốn mua nó cho Lý Tuyết, nhưng sau đó Vạn Đại Bảo cứ liên tục tăng giá nên anh nghĩ không cần thiết. Nhưng Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh lại làm một việc ngoài sức tưởng tượng của anh, lại tăng giá theo hắn ta.
Điều này khiến Bạch Diệc Phi rất đau đầu nhưng sau đó nghe thấy lời của Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh nói thì anh đột nhiên phát hiện ra, mình đúng là đã đánh giá thấp phụ nữ rồi.
Hai cô gái này ‘một người hát một người phụ họa’, rõ ràng là cố ý. Vì thế mà sau đó anh cũng phối hợp với họ, kết quả thành ra như này đây.
Cô ả sexy kia không phản ứng lại, chỉ đắc ý nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: “Hừm! Không có tiền mà còn học người khác đấu giá, đúng là giả bộ”.
Vạn Đại Bảo sắc mặt trầm xuống, quát: “Câm miệng! Bọn họ cố ý khích mình tăng giá lên đấy”.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, nói với vẻ vô tội: “Không đâu, chúng tôi thật sự rất muốn nhưng hai mươi triệu tệ thì chúng tôi thật sự không có”.
“Các người…”, cô ả sexy chỉ vào bọn họ, ngây người ra mà không nói nên lời.
“Hừm! Hai mươi triệu tệ đối với chúng tôi chỉ như món rau trên đĩa thôi, tôi không để ý đâu! Còn các người, đúng là lũ nghèo rớt”, Vạn Đại Bảo lúc này chỉ đang cố giữ thể diện mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.