Sau khi thay xong quần áo, Lý Tuyết cầm điện thoại và túi xách đi ra ngoài. Đồng thời trong lúc này, Diệp Ngải ngồi trong biệt thự biết được chuyện này thì vô cùng phẫn nộ, ném đồ trong phòng vỡ tan tành. “Cái thằng ngốc Lý Phàm này, ai bảo hắn ta tung ảnh lên cơ chứ?”, ý của Diệp Ngải là bảo Lý Phàm dùng ảnh để uy hiếp Bạch Diệc Phi để Bạch Diệc Phi nhượng lại tập đoàn Hầu Tước cho Lý Phàm. Nhưng kết quả thì thế nào? Không ngờ thằng ngu Lý Phàm lại tung hết ảnh lên. Hiện giờ cả thành phố Thiên Bắc đều đã biết chuyện này và vô tình làm mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Như này chỉ làm xấu đi danh tiếng của Bạch Diệc Phi mà thôi, đồng thời còn khiến tập đoàn Hầu Tước đứng trước nguy cơ chứ khác xa với mục đích ban đầu của cô ta. Sau khi trút hết bực tức, Diệp Ngải ngồi thừ trên ghế sofa. Chuyện đã đến nước này, cô ta muốn cứu vãn lại cũng khó, chỉ có thể nhìn xem tên ngốc Lý Phàm sẽ xử lý thế nào thôi. Nhưng cô ta có thể lợi dụng chuyện này để làm chút việc cho mình. Diệp Ngải định đến biệt thự ở cảng Lam Ba nhưng xe mới lái đến gần trung tâm thương mại thì cô ta nhìn thấy Lý Tuyết đang dạo phố. “Lý Tuyết”, Lý Tuyết nghe thấy có người gọi mình nên quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái mặc đầm màu đỏ, vô cùng xinh đẹp. Nhưng cô lại không biết người đó. “Cô là…?” Diệp Ngải khẽ cười, nói: “Tôi tên là Diệp Ngải”. Lý Tuyết gật đầu, nói tiếp: “Hình như tôi chưa từng gặp cô”. “Đúng là chưa từng gặp”, Diệp Ngải gật đầu nói: “Nhưng tôi lại biết cô”. “Cô là vợ của Bạch Diệc Phi”. Trong lòng Lý Tuyết thấy kinh ngạc nhưng vẻ mặt không thể hiện rõ: “Cô tìm tôi có việc gì không?” Diệp Ngải nhìn biểu cảm của Lý Tuyết, nghi ngờ một chút, hỏi: “Giờ mà cô vẫn còn tâm trạng đi dạo phố ư? “Ý cô là sao?”, Lý Tuyết hỏi kiểu cảnh giác. Diệp Ngải nghe thế thì hiểu luôn: “Cô vẫn chưa biết chuyện của Bạch Diệc Phi chăng? Tin hot sáng nay đó, cô có thể lên xem thử”. Lý Tuyết không lấy điện thoại ra xem mà thản nhiên nói: “Chuyện của chồng tôi không cần người khác phải nói”. Lý Tuyết cười một tiếng, nói: “Nếu cô không xem thì tôi có thể nói cho cô biết. Bạch Diệc Phi ngoại tình đấy, một đêm cùng lúc lên giường với ba cô gái, còn bị chụp ảnh nữa. Không tin cô cứ xem điện thoại đi”. Lý Tuyết nghe thấy thế thì trong lòng run rẩy, khóe môi tái nhợt, cả người như chết lặng. Không chỉ thế, còn có cảm giác choáng váng như muốn ngất đi. Cuối cùng, cô không ngất mà cố gắng chịu đựng. Cô thản nhiên ngẩng đầu lên, nói: “À, là chuyện đó à?” Diệp Ngải ngây người ra, hỏi: “Cô không tức giận sao?” “Không phải là thật thì sao tôi phải giận?”, Lý Tuyết hiểu rất rõ Bạch Diệc Phi. Anh là người sẽ không làm ra những chuyện như này, chắc chắn là có người cố ý vu khống. Nhưng đột nhiên biết chuyện như này, người phụ nữ nào lý trí đến mấy thì cũng sẽ tức giận và đau lòng. Nhưng ở trước mặt Diệp Ngải, Lý Tuyết không thể thể hiện ra được. Ánh mắt Diệp Ngải sáng lên, nói tiếp: “Ấy, sao cô biết là không phải? Có ảnh làm chứng cứ, lại còn giả sao?” “Theo tôi biết, cô và Bạch Diệc Phi không phải là vợ chồng thật sự? Anh ta ra ngoài tìm gái thì cũng chẳng có gì là không hợp tình hợp lý cả?” Lý Tuyết thản nhiên nhìn Diệp Ngải, giọng nói vô cùng kiên định: “Anh ấy không bao giờ như thế”. Sắc mặt Diệp Ngải trầm xuống. Lý Tuyết nói tiếp: “Tôi không biết cô đến tìm tôi là vì cái gì nhưng chồng tôi thế nào tôi hiểu rõ nhất, tôi tin anh ấy”. Diệp Ngải cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy sao? Bạch Diệc Phi chưa từng nói với cô về tôi chăng? Anh ta tổng cộng giúp tôi ba lần, trong đó có một lần còn cứu mạng tôi nữa. Tôi thầm có ý với anh ta rồi, anh ta không nói gì thì chắc là thừa nhận rồi”. Lý Tuyết chau mày, nói: “Cô Diệp! Chắc là cô hiểu nhầm gì rồi chăng? Ngoài tôi ra, chồng tôi chưa bao giờ nghĩ đến người con gái khác chứ đừng nói là thừa nhận tình cảm của cô”. Diệp Ngải nắm chặt bàn tay, Lý Tuyết nói đúng, trong mắt và trong lòng Bạch Diệc Phi chỉ có Lý Tuyết mà thôi. Anh căn bản không thèm để ý đến những người con gái khác và cũng không nghĩ về phương diện đó. “Tình cảm của hai người tốt thật đấy”. Lý Tuyết khẽ cười rồi nói cảm ơn. Diệp Ngải ngây người ra, Lý Tuyết đúng là tuýp người vừa nở nụ cười là khiến người khác gột rửa tâm hồn, đến Diệp Ngải cũng không kìm được mà bị hút hồn bởi nụ cười đó. Sau đó cô ta trầm mặt xuống: “Nhưng cô không thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Diệc Phi, cô chỉ làm vướng chân anh ta thôi”. “Có vướng chân hay không thì không phải cô nói là được, phải do chồng tôi nói cơ”. Diệp Ngải cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên là anh ta sẽ không nói với cô rồi. Tôi đến chỉ muốn nói với cô, cô nên biết điều, rời khỏi anh ta càng sớm càng tốt”. Lý Tuyết nghe thế thì không phản ứng lại, chỉ thản nhiên nói: “Cô nói như vậy thì tôi lại cảm thấy, tôi càng không nên rời xa chồng mình”. “Tại sao?”, Diệp Ngải không hiểu, hỏi. Lý Tuyết đáp: “Bởi vì chồng tôi tài giỏi như vậy, còn có cả người phụ nữ khác thích anh ấy. Một người đàn ông như thế, tại sao tôi phải rời xa anh ấy chứ?” Diệp Ngải hít một hơi thật sâu, cảm thấy Lý Tuyết thật cố chấp, lại còn không có chút gì tức giận. “Được, tôi biết rồi”, Diệp Ngải nói xong thì xoay người rời đi. Trong lúc xoay người đi, sắc mặt Diệp Ngải âm trầm, hai mắt lộ ra vẻ không cam tâm và đố kỵ ghê gớm. Còn Lý Tuyết, trong lúc Diệp Ngải rời đi thì toàn thân cô run rẩy. Ban nãy cô cố kìm nén không ngất đi nhưng giờ cô không thể chịu nổi nữa. Sau khi nhìn thấy Diệp Ngải lái xe rời đi, cô ngất lịm trước cửa trung tâm thương mại. “Ôi, mọi người mau lại đây, có người ngất xỉu rồi”, người ở trước cửa lớn tiếng gọi. Bảo vệ vội chạy lại rồi nhanh chóng gọi cứu thương. … Lúc Bạch Diệc Phi chạy vội đến bệnh viện, Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân đã có mặt ở đó. “Bốp”, trong lúc Lưu Tử Vân nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì bà ta đứng dậy tát cho Bạch Diệc Phi một cái. “Bạch Diệc Phi, anh đúng là loại súc sinh không bằng con chó con lợn, làm mất mặt nhà chúng tôi”. Lưu Tử Vân rất tức giận, sáng sớm bà ta cũng xem tin tức rồi, bà ta ngay lập tức bị chấn động. Thứ nhất là vì, không ngờ Bạch Diệc Phi lại là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước. Trước đây bà ta chê Bạch Diệc Phi không có tiền, không có bản lĩnh. Chỉ đến khi, gần đây anh mua hai biệt thự ở cảng Lam Ba, tiếp đó là một xe Maserati, một xe BMW và một xe Audi, cuối cùng còn mua cho bà ta một chiếc vòng cổ Ngọc lục bảo. Cái gì mà Tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, rõ ràng là chủ tịch mà. Chẳng trách lại có nhiều tiền như vậy, muốn làm gì thì làm. Nhưng những điều này không chấn động bằng tin thứ hai, không ngờ Bạch Diệc Phi lại ngoại tình, mà cùng lúc lên giường với ba cô gái, đúng là không thể chấp nhận được. Nhưng bà ta còn chưa kịp đi tìm Bạch Diệc Phi tính sổ thì đã nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là Lý Tuyết bị ngất xỉu. Bà ta và Lý Cường Đông cùng vội chạy đến bệnh viện và đợi Lý Tuyết tỉnh lại. Lúc nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Lưu Tử Vân chỉ muốn đánh chết thằng con rể vô liêm sỉ này. Có tiền thì đã làm sao? Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì đã là gì? Có bố mẹ nhà nào lại muốn có đứa con rể ngoại tình chứ? Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ, mặt thì nóng ran đau đớn. “Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu…”. “Anh còn muốn giải thích cái nỗi gì? Lẽ nào ảnh là giả sao? Há?”, Lưu Tử Vân chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Tuyết Nhi đâu có làm gì có lỗi với anh? Sao anh lại dám tìm gái sau lưng nó?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]