Đến nơi, Long Linh Linh e thẹn đi theo Bạch Diệc Phi xuống xe và đi vào khách sạn. Chỉ thấy Bạch Diệc Phi không đến quầy để đặt phòng mà dẫn cô ta vào thang máy luôn. Trong lòng Long Linh Linh thấy hồi hộp, như này có nghĩa là đã đặt phòng từ trước rồi sao? Nhưng thực tế thì… Long Linh Linh đã nghĩ nhiều quá rồi. Đến phòng bao 1108, Bạch Diệc Phi không có thẻ phòng mà đạp một cái vào cửa phòng. Long Linh Linh đờ người tại chỗ và ngượng ngùng không tả nổi. Trong phòng có mấy người liền, và đều là người mà cô ta quen, như Liễu Chiêu Phong, Liễu Tiêu Dao, Hà Viên Viên, Vương Lâu. Còn những người trong phòng thì đều nhìn Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh với ánh mắt kinh ngạc. Bạch Diệc Phi không thèm để ý nhiều như vậy, anh bước lại với vẻ mặt phẫn nộ. Còn Vương Lâu thì hoảng loạn đứng dậy, hỏi: “Bạch Diệc Phi! Sao cậu lại đến đây?” Trong lúc cậu ta hoảng loạn đứng dậy vì không ngờ Bạch Diệc Phi sẽ đến nên chân tay luống cuống và không cẩn thận làm đổ chén rượu trên đất. Bạch Diệc Phi thấy thế thì trong lòng càng chắc chắn được điều gì đó. Anh tức giận rồi lên trước, nói: “Ha ha! Thật ngại quá, có phải là đã làm phiền các người rồi không?” Vương Lâu vội giải thích: “Không, không đâu, tôi chỉ vừa gặp họ thôi…”. Bạch Diệc Phi không thèm nghe Vương Lâu giải thích mà nắm chặt cổ áo của cậu ta, tức giận hét rống lên: “Vương Lâu! Cậu được lắm, tôi coi câu như anh em mà cậu lại đâm một dao sau lưng tôi”. “Đừng quên rằng tất cả những gì cậu có bây giờ đều là thằng này cho cậu”. Liễu Tiêu Dao và Liễu Chiêu Phong thấy thế thì lập tức đứng lên ‘khuyên can’. “Chủ tịch Bạch! Xin đừng kích động, có gì thì từ từ nói”. “Đúng vậy, mọi người đều là bạn bè mà, đừng làm mất hòa khí thế chứ”, hai người vừa nói vừa lôi Bạch Diệc Phi và Vương Lâu ra. Nhưng Bạch Diệc Phi không cam tâm, vẫn tức giận mắng: “Vương Lâu, tôi đúng là nhìn nhầm cậu rồi, không ngờ cậu lại là loại vong ân bội nghĩa, tôi đúng là mù rồi”. “Tôi đối xử với cậu hết lòng còn cậu thì sao? Mẹ kiếp, lại đâm sau lưng tôi vậy à”. “Kẻ vong ân bội nghĩa”, Bạch Diệc Phi càng nói càng tức, cuối cùng lật mạnh bàn trước mặt, tất cả cốc rượu trên bàn đều vỡ trên đất. Vương Lâu nghe thấy những lời của Bạch Diệc Phi nói thì cũng tức giận. Cậu ta lớn tiếng quát: “Phải, trước đây tôi từng chịu ơn cậu nên mới có được địa vị như ngày hôm nay, tôi đúng là vong ân bội nghĩa đấy”. “Nhưng còn cậu thì sao, cậu có từng nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy không”, Vương Lâu hét lớn, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại. Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm trầm nhìn Vương Lâu, nói: “Được, vậy cậu nói đi, tại sao cậu lại làm thế?” Vương Lâu giơ tay chỉ về phía Long Linh Linh, nói: “Cậu cho tôi tiền, cho tôi địa vị, còn tôi bán mạng vì cậu nhưng điều đó không có nghĩa là, tôi phải cho cậu cả người con gái tôi yêu”. “Quá khứ của tôi thì cậu thừa hiểu rồi. Hồi động đất ở Tứ Xuyên, bố mẹ tôi mất hết, là nhà họ Trần nhận nuôi tôi và chị Hứa là người giúp tôi về tài chính nên tôi mới có thể học hết đến khi tốt nghiệp đại học”. “Còn Linh Linh là người đã luôn ở bên cạnh tôi trong lúc tôi khó khăn nhất, chính cô ấy đã cho tôi cảm giác ấm áp. Cô ấy là ân nhân của tôi và cũng là người tôi yêu nhất”. “Nhưng cậu thì sao, cậu đã sỉ nhục chị Hứa, đuổi chị ấy đi, thậm chí còn cướp mất người con gái tôi yêu nhất. Cậu nghĩ tôi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn nữa hay sao?”, Vương Lâu nói mà toàn thân run rẩy. Bạch Diệc Phi càng nghe càng thấy mơ hồ, đây nghĩa là thế nào? Vương Lâu và Long Linh Linh trước đó có quen nhau sao? Sao anh không biết gì cả? Bọn họ còn chưa gặp mặt nhau bao giờ cơ mà? Long Linh Linh cũng ngây người ra, sao cô không biết là mình đã quen Vương Lâu từ sớm nhỉ? Còn mọi người trong phòng cũng với biểu cảm kinh ngạc. Hà Viên Viên thì rơi vào trạng thái chấn động kinh hãi, không ngờ Bạch Diệc Phi lại là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước. Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước…. Vậy thì trước đây công ty của cô ta đứng trước khó khăn, chính Bạch Diệc Phi nể tình bạn học mà đầu tư giúp sao? Lúc này trong lòng Hà Viên Viên thấy vô cùng khó tả. Còn Liễu Tiêu Dao và Liễu Chiêu Phong thì nở nụ cười đểu giả. Lúc này, Vương Lâu lại lên tiếng: “Nếu hôm nay đã đến mức này thì chúng ta đường ai nấy đi. Tôi không cần nhà họ Lý nữa, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa”. Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười lạnh, nói: “Nhà họ Lý ư? Tôi không để ý đâu”. Vương Lâu dường như muốn nói gì đó nhưng phía cửa có mấy bảo vệ đến: “Có chuyện gì vậy?” “Làm gì vậy?” Ban nãy Liễu Tiêu Dao lôi Bạch Diệc Phi ra khỏi Vương Lâu, vì vậy gã đứng ở phía cửa đúng lúc bảo vệ đi qua hỏi thì gã liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, ý muốn nói Bạch Diệc Phi đang gây chuyện. Bảo vệ lập tức nhìn về phía Bạch Diệc Phi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Bạch Diệc Phi nhìn bảo vệ nhưng không thèm quan tâm. Liễu Tiêu Dao với vẻ của một người giảng hòa, đi lên trước khuyên ngăn: “Chủ tịch Bạch à, mọi người đều là bạn bè, có gì thì từ từ nói, đừng nóng giận…”. Liễu Chiêu Phong thu lại ánh mắt ra hiệu với Liễu Tiêu Dao ban nãy, cũng đi lên trước nói: “Đúng thế, có gì thì bàn bạc, chúng ta đừng ra tay…”. Lời này bề ngoài thì như đang khuyên can Bạch Diệc Phi nhưng trên thực tế thì nói Bạch Diệc Phi đã ra tay và ngầm thừa nhận Bạch Diệc Phi đang gây chuyện. Bảo vệ nghe thấy vậy thì nghiêm túc nói: “Thưa anh, phiền anh rời khỏi đây cho”. Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn nhóm người, cuối cùng nhìn về phía Vương Lâu, hừ lạnh một cái, sau đó xoay người rời đi. Vương Lâu cũng hừ lạnh một cái, coi như xong cuộc cãi vã này. Lúc đi ra khách sạn, Long Linh Linh mới định thần lại, trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc. Nhưng nhìn dáng vẻ suy tư của Bạch Diệc Phi nên cô ta cũng không dám hỏi nhiều. Ngồi trên xe, Bạch Diệc Phi không nhúc nhích, còn Long Linh Linh cẩn thận gọi một tiếng: “Chủ tịch?” Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn trầm ngâm không trả lời. Ý của Lý Cường Đông là muốn đối đầu với Vương Lâu nhưng… “Chủ tịch?”, Long Linh Linh lại gọi một tiếng. Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng định thần lại, nói: Tôi đưa cô về nhé”. Bạch Diệc Phi khởi động xe đưa Long Linh Linh về nhà trước rồi mới đến bệnh viện. Chỉ có điều, đợi lúc Bạch Diệc Phi đến bệnh viện thì phát hiện Lý Tuyết không còn trong phòng bệnh nữa. Bạch Diệc Phi đành phải đến hỏi y tá. Y tá nói Lý Tuyết đã xuất viện từ chiều rồi, sau khi tỉnh lại cô ấy không khác gì với lúc bình thường và cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhớ lại lời bác sĩ nói, chỉ cần không kích động quá thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nên Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy yên tâm hơn chút, sau đó mới lái xe về nhà. Vừa về đến nhà, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại từ Long Linh Linh. “Chủ tịch, đã có kết quả kiểm tra chất lượng của hai tấm bảo vệ nhiệt độ rồi ạ, trong đó có một cái thì phù hợp với tiêu chuẩn bản chống cháy, còn một cái thì là loại phổ thông. Loại này không phù hợp với tiêu chuẩn nên nhà nước đã cấm dùng”. Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ánh mắt sáng ngời, cảm giác như đã nghĩ thông suốt tất cả mọi việc. Tiếp đó, anh sắp xếp một chút rồi mới đi vào trong biệt thự. Nhưng Lý Tuyết lại không có ở đây. Bạch Diệc Phi cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào cô đã bị Lý Cường Đông đón về biệt thự bên đó rồi. Đang nghĩ thì bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, đồng thời còn chiếu sáng cả biệt thự lên nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]