Edit: Ry
Máy bay của Túc Khiêm hạ cánh, trò chuyện đôi câu với người phụ trách tiếp đón xong, anh cùng với thư kí Lâm rời khỏi sân bay, ngồi lên xe đi về khách sạn.
Đến đoạn đèn xanh đèn đỏ đầu tiên thì anh mới chợt nhớ ra, lấy điện thoại mở máy lên.
"Tinh tinh --- Tinh tinh ---"
Tiếng báo tin nhắn vang lên.
Ngày xưa không thấy tiếng này có gì hay, hôm nay lại thấy êm tai đến lạ.
[Chu Chu]: Anh Túc, em dậy rồi.
[Chu Chu]: Em đang ăn sáng nè!
[Chu Chu]: Sữa ngon lắm, bánh xốp ăn cũng ngon, với cả... Nhớ anh một trăm triệu lần.
Nhìn thấy mấy chữ cuối, Túc Khiêm nao nao, trong tim có một loại xúc cảm anh không hiểu đang rạo rực.
Anh rất muốn trở về ngay lập tức, rất muốn nhìn xem khi gửi cho anh tin nhắn này, Tô Dục Chu có vẻ mặt như thế nào.
Là tiện tay gửi, hay là...
Mặt mũi đỏ hồng, trong đôi mắt nâu nhạt đựng đầy ý cười bẽn lẽn?
Nhưng giờ anh có về cũng vô ích. Vì tin nhắn này được gửi tới từ hai tiếng trước.
Thư kí Lâm ngồi bên cạnh thấy giám đốc nhìn điện thoại ngẩn người, lại nghĩ tới cụ Túc có khả năng sắp gây chuyện, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Thế là vô thức hỏi: "Giám đốc, ngài không sao chứ?"
Túc Khiêm nghiêng đầu nhìn y một cái, không hiểu sao cõi lòng bỗng dâng lên một nỗi niềm muốn bộc bạch cho thỏa. Anh há miệng, lần đầu tiên hỏi ý kiến: "Cậu thấy..."
"Alpha ở kì nhạy cảm, có phải đều sẽ rất dính người không?"
Mà còn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/920063/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.