Trong căn phòng cho khách sáng sủa sạch sẽ ở tầng ba của biệt thự.
Chín giờ sáng ngày hè, ánh nắng nhiệt liệt mà rực rỡ, chao nghiêng rơi vào từ khung cửa, chiếu rọi tất cả mọi thứ.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, người đàn ông ngồi ở mép giường nghe hết câu nói của cậu thanh niên, nét mặt có vẻ rất ngạc nhiên.
Tô Dục Chu nói xong, thấy Túc Khiêm vẫn ngồi im thì hơi mấp máy môi, rũ mắt nói: "Yêu cầu này không phá bỏ ranh giới cuối cùng hay vi phạm nguyên tắc gì của anh chứ?"
"Tôi..."
Câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Cậu kinh ngạc giương hàng mi, mà Túc Khiêm thì đã tiến tới chặn tất cả ánh nắng trước mắt cậu.
"Thình thịch --- Thình thịch ---"
Trái tim dồn dập như trống chầu.
Giờ phút này, Tô Dục Chu chỉ thấy được Túc Khiêm, chỉ thấy được cặp mắt huyền thăm thẳm kia. Sâu trong đôi mắt ấy dường như có ngọn lửa vừa được thắp lên, lại như cả trời sao đêm hè đang vương vãi ở đó.
Đẹp quá...
Cậu váng vất nghĩ. Nhưng Tô Dục Chu còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận cái hôn này, người đàn ông đã lùi lại.
Cậu chớp chớp mắt, thấy ánh nắng lại tràn đầy trước mặt, đáy lòng dâng lên sự mất mát nồng đậm.
Chỉ... Chỉ chạm môi một cái thôi sao?
Hình như đúng là ban nãy cậu cũng không nói là hôn kiểu gì... Nhưng mà thế thì cũng nhanh quá rồi, chạm cái đã hết!
Tô Dục Chu nhíu mày, có phần không hài lòng nhìn Túc Khiêm chằm chằm, nghĩ bụng mình có nên chơi xấu hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/920038/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.