Edit: Ry
"Ào ---- ào---"
Con sóng không ngừng cọ rửa bờ cát, bọt nước sáng màu ánh lên sắc bạc dưới ánh trăng.
Trong màn đêm, có âm thanh động lòng người được che giấu trong tiếng bọt nước, không cẩn thận lắng nghe sẽ bỏ lỡ.
"A... Ha..."
Tô Dục Chu ghé vào vai người đàn ông, cảm giác cả người mệt rã rời.
Mà Túc Khiêm ý thức mơ hồ, khuôn mặt vẫn đỏ ửng. Bản năng điều khiển, anh nghiêng đầu cọ cậu, miệng không ngừng rên hừ hừ, hoàn toàn không thỏa mãn.
Tô Dục Chu sắp khóc.
Không được, cậu muốn nghỉ, muốn ăn cơm...
Nhất là mùi hạt dẻ ngọt nồng trên người Túc tiên sinh, trước kia bị mê hoặc, giờ chỉ thấy thèm, là thèm tới bụng sôi ùng ục ấy.
Chờ sức lực trở lại đôi chút, cậu mới mượn bóng đêm, tốn sức cõng Túc tiên sinh về biệt thự.
Cũng may bãi đá ngầm cách biệt thự không xa, nếu không cậu thật sự không biết phải làm gì.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ, cứ thế phát tác lúc đang ở ngoài?
Tô Dục Chu ném Túc tiên sinh xuống ghế sô pha, tùy tiện tìm chút gì trong tủ lạnh ăn, bổ sung năng lượng xong mới thấy mình sống lại đôi chút.
Mà Túc tiên sinh vẫn còn ở trạng thái mơ hồ, khàn khàn gọi Chu Chu.
Tô Dục Chu vẫn còn thấy đau rát, chỉ đành vờ như không nghe thấy, chịu đựng mỏi mệt vào phòng tắm đổ nước tới lau người cho anh. Cuối cùng đút Túc Khiêm ăn chút đồ lỏng, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619601/chuong-119.html