Edit: Ry
"Tiểu Tử, chị đi nha!" Tô Lan ăn mặc chỉnh tề, quay đầu hôn chồng một cái, cười nói giơ mặt tới.
Lâm Tử đỏ mặt hôn nhẹ lên khóe miệng bà, sau đó cùng bà ra cổng vườn hoa, đưa hộp cơm đã cẩn thận chuẩn bị cho vợ, đưa mắt nhìn Tô Lan lái xe đi.
Đến khi xe Tô Lan biến mất ở ngã tư, Lâm Tử mới không nhìn nữa, chuẩn bị vào nhà dọn dẹp.
Nhưng khóe mắt thoáng bắt gặp gì đó, khiến ông không khỏi đứng lại.
Quay sang nhìn kĩ thì có một bóng người cao lớn đứng dưới gốc cây bên đường đằng xa, đang nhìn qua bên này.
Đó là một người đàn ông khá cao lớn, khuôn mặt lại có vẻ tiều tụy. Không hiểu sao Lâm Tử lại cảm thấy người này rất tốt và có một cảm giác thân thiết. Thế nên dù trời sinh tính e lệ, thấy người đàn ông này, Lâm Tử lại không vội trốn vào nhà mà đứng đó nhìn, còn hơi nghi hoặc nghiêng đầu.
Đợi đến khi người kia lại gần, ông mơ hồ ngửi được pheromone, Lâm Tử mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông cao lớn này lại là một Omega.
Thậm chí pheromone cao cấp mùi hạt dẻ thơm ngọt kia còn khiến ông cảm thấy rất quen. Nhưng Lâm Tử có thể khẳng định, ông chưa từng gặp người này.
"Chào cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Lâm Tử nhìn hắn, dịu dàng hỏi thăm.
Trên người đàn ông này bao trùm một sự bi thương nồng đậm.
Không hiểu sao thấy cậu ấy như vậy, Lâm Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619595/chuong-113.html