Edit: Ry
"Váy... Váy xòe?"
Vẻ mặt Tô Dục Chu lập tức thay đổi, cậu quay sang nhìn Túc Khiêm.
Túc tiên sinh hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng không ngờ ông cụ lại xài chiêu này, chỉ là...
"Ngài đang nói bậy bạ gì vậy?" Anh kiềm chế nói.
"Ông đâu có nói bậy."
Thấy Tô Dục Chu rõ ràng có hứng thú, ông cụ cười hì hì, một lần nữa ngồi xuống.
"Bác Trương, vào phòng làm việc của tôi lấy cuốn album ảnh hôm qua tôi xem ra đây, cái đặt trong ngăn kéo thư phòng ấy."
"Vâng thưa cụ."
Quản gia Trương hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nghe lệnh làm việc, khẽ gật đầu với Tô Dục Chu và Túc Khiêm rồi quay người lên lầu.
Mặt Túc Khiêm đen sì. Anh nhìn về phía Tô Dục Chu, miệng nói: "Chu Chu, chúng ta về thôi."
Lần này Tô Dục Chu lại không nghe anh. Cậu ngồi xuống ghế sô pha, cười tít mắt: "Mình đến đây rồi thì ngồi thêm một chút đi."
Túc Khiêm rũ mắt nhìn cậu, mặt lạnh tanh.
Tô Dục Chu không hề sợ, giờ cậu đã bị khơi dậy lòng hiếu kì, nếu không được xem thì e là đêm nay cậu không ngủ được mất.
"Anh Túc..."
Tô Dục Chu kéo tay Túc Khiêm, ngẩng đầu lên, cặp mắt cún con tội nghiệp nhìn anh.
Túc Khiêm không thể chịu được khi cậu làm nũng, rõ ràng không ai nói gì, nhưng bị đôi mắt cún con đó nhìn, anh lập tức mềm lòng.
Cuối cùng, Túc Khiêm chỉ thở dài, ngồi xuống cùng cậu.
Cụ Túc chứng kiến hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619578/chuong-96.html