Edit: Ry
Ô tô lao đi trên mặt đường hắc ín.
Tới gần cuối mùa hè, dù đã chạng vạng trời cũng vẫn rất sáng. Màu da cam ấm áp không ngừng biến đổi phản quang trên mặt đường.
Tô Dục Chu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa kính, không khỏi thoải mái vươn vai một cái, sau đó tựa lưng vào ghế, cảm nhận thời gian lẳng lặng trôi đi vào thời khắc này.
Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía Túc tiên sinh ở ghế lái.
Người đàn ông tập trung lái xe, sườn mặt dưới ánh sáng mờ ảo có nét quyến rũ rất khác.
Tô Dục Chu bỗng nổi hứng cầm điện thoại lên, lén chụp lại một tấm.
Phát hiện động tác của cậu, Túc Khiêm thoáng nhìn sang, hơi nhướng mày. Tô Dục Chu nghịch ngợm cười, tiện tay lưu tấm hình này lại, đặt làm hình nền cho điện thoại.
Lúc này nghĩ đến chuyện kia, cậu ngập ngừng nói: "Sáng nay ở phòng khách..."
Túc Khiêm cứng người.
Chẳng lẽ...
Chuyện anh học đan khăn với ba Tô bị Tô Dục Chu biết rồi?
Túc Khiêm đang định ậm ờ cho qua, nhưng lại nghe Tô Dục Chu hỏi: "Ba có nói gì với anh không?"
Nghe vậy, Túc Khiêm khẽ thả lỏng. Anh còn tưởng là mình bại lộ rồi...
Túc Khiêm lắc đầu, nhìn con đường phía trước, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có phải ba đã biết chuyện của bọn mình rồi không?"
"Ừm..."
Tô Dục Chu gãi đầu, có chút thẹn thùng: "Sáng nay lúc em đang thay đồ trong phòng, không cẩn thận để ba nhìn thấy, sau đó ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619573/chuong-91.html