Edit: Ry
Phòng khách mờ tối.
Túc Khiêm cầm điện thoại ngồi cạnh giường, hàng mày nhíu chặt. Sau khi gửi tin nhắn đi, anh lại nhìn màn hình, một lần nữa rơi vào bối rối vì vốn từ nghèo nàn.
Anh hết gõ rồi lại xóa, cuối cùng quyết định dứt khoát gọi điện, ít ra còn được nghe giọng Tô Dục Chu một chút, ai ngờ...
Khung thoại hiện lên tin nhắn mới.
Chu Chu: [Ngủ ngon nhé anh Túc.]
Tay Túc Khiêm không khỏi cứng đờ.
Anh nhìn tin nhắn Tô Dục Chu gửi tới, liếc lên đồng hồ ở góc trên bên phải màn hình, tay day ấn đường, cuối cùng chỉ có thể thở dài từ bỏ ý định, cũng nhắn lại một câu chúc ngủ ngon.
Đợi một lát cũng không thấy có tin nhắn mới, chắc là Tô Dục Chu ngủ rồi.
Túc Khiêm mím môi, ngã ra giường, nhìn câu ban nãy cậu trai trả lời anh.
[Vậy thì nhớ nhiều một chút ~ ]
Rõ ràng chỉ là những con chữ lạnh như băng, anh lại như thấy được cậu thanh niên ôm tay mình, tươi cười nũng nịu, nói anh phải nhớ em nhiều một chút.
Thế nhưng...
Túc Khiêm đặt điện thoại lên ngực, nhìn lên trần nhà, trong con ngươi thăm thẳm đựng đầy vẻ u sầu.
Giờ trong đầu anh chỉ toàn là em mà...
Tô Dục Chu, rốt cuộc em muốn làm gì? Em không thích anh sao? Nếu như không thích thì tại sao lại trêu chọc anh như vậy?
Túc Khiêm nhắm mắt lại, hồi tưởng rất nhiều chi tiết khi hai người còn ở bên nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619546/chuong-64.html