Edit: Ry
Tô Dục Chu sửng sốt, lắng nghe âm thanh của sóng, cảm nhận gió đêm mát lành, nhìn lại mặt biển được phủ màn đêm dường như mênh mông vô bờ.
Đêm nay...
Ở lại đây?
Không biết cậu nghĩ đến cái gì, mặt lại hơi nóng lên, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu.
Trên thuyền không chỉ có cậu và Túc Khiêm, còn có thuyền trưởng đầu bếp và hai thuyền viên nữa mà, hẳn là... Sẽ không như cậu nghĩ đâu nhỉ?
Bởi vì ý nghĩ vừa rồi mà Tô Dục Chu còn xấu hổ né tránh ánh mắt Túc Khiêm, ồ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn hải sản anh đút cho.
Ngoài cua biển ra thì thuyền viên còn đánh bắt được tôm hùm, bạch tuộc và vài loại Tô Dục Chu chưa từng thấy, chứ đừng nói tới tên chúng.
Nhưng mỗi loại đều khiến cậu ăn rất sung sướng.
Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, lại thêm đầu bếp cao cấp xử lý, và... Sự phục vụ tận tình của Túc tiên sinh, đây chắc chắn là bữa tối khó quên nhất cậu từng có.
Một bữa tối mà bọn họ ung dung ăn hết hơn hai tiếng.
Sau bữa ăn, hai người lại đứng trên boong tàu hóng gió.
Tô Dục Chu cầm kính viễn vọng ngắm sao, trong lúc vô tình xoay ra mặt biển, cậu thấp thoáng thấy được một hai con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, lại rơi tùm xuống biển.
Cậu không khỏi đề nghị: "Anh Túc, mình đi câu cá được không?"
Dù sao thì giờ mới chín giờ, cho đến lúc ngủ vẫn còn vài tiếng, Tô Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619516/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.