Chương trước
Chương sau
Cụ Túc vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên im ắng, đông cứng lại.

Tô Lan ngồi đối diện ông cụ có hơi trố mắt, thậm chí có thể thấy được trong mắt bà hiện lên mấy phần nghi hoặc.

“Ở rể?”

Cuối cùng bà cũng tiêu hóa hết những lời của cụ Túc, cũng hiểu được cụm từ đã rất lâu không nghe thấy này cụ thể đại diện cho thứ gì. Tô Lan siết chặt nắm đấm, tính tình nóng nảy của Alpha khiến bà suýt nữa hất bàn đứng dậy, nhưng có Lâm Tử ở bên cạnh giữ tay, bà mới miễn cưỡng giữ được chút tỉnh táo.

Đây không phải là ý của Túc Khiêm, nếu không thì ông cụ đã không cố tình đuổi thằng bé ra.

“Ngài đã thương lượng với hai đứa nhỏ chưa?” Tô Lan nhìn chằm chằm ông cụ ở đối diện, lạnh lùng hỏi.

Bà lấy ra khí thế của Alpha, cụ Túc lại vẫn vững như Thái Sơn. Dù gì ông cụ cũng là A cao cấp, trước mặt A thông thường, ông có ưu thế tuyệt đối. Trong mắt ông cụ, Tô Lan chẳng có mấy uy hiếp.

“Chẳng qua là Tiểu Khiêm ngại mở miệng.”

Với tính cách và tôn chỉ cuộc đời cho tới nay của Túc Khiêm, sao có thể cam tâm lấy chồng? Cho dù thằng bé có yêu Tô Dục Chu chết đi sống lại thì trong lòng chắc chắn cũng có bất mãn.

Nhưng, suy cho cùng Tiểu Khiêm vẫn là Omega, quá tinh tế quá mềm lòng, thế nên dù có ý nghĩ như vậy, đứng trước Alpha mình yêu thì cũng khó mà mở miệng.

Ông là ông nội, tất nhiên muốn tranh thủ cho cháu mình!

Từ khi biết bản chất quan hệ của hai người, chuyện này vẫn luôn quẩn quanh trong lòng ông. Chỉ cần cha mẹ bên nhà họ Tô cũng đồng ý, vậy bọn họ không còn chướng ngại nữa.

Cụ Túc càng thêm kiên định, ông nói: “Mà Chu Chu… Thằng bé sẽ đồng ý.”

“Ông đùa đấy à? Con trai tôi là A cao cấp, thậm chí còn là top A cao cấp, bảo nó đồng ý ở rể? Đừng có kể chuyện cười!”

Tô Lan kiềm chế tính tình, cả giận nói: “Dù là chính miệng Túc Khiêm nói thì chắc chắn thằng bé cũng sẽ không đồng ý!”

Lâm Tử ngồi bên cạnh, trong mắt bỗng hiện chút lo lắng.

Sau đó, Lâm Tử nghe thấy ông cụ ở đối diện kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra chị vẫn chưa biết sao?”

Lâm Tử không khỏi tái mặt, mà Tô Lan thì ngờ vực.

“Biết chuyện gì?”

Cụ Túc nhìn Tô Lan, cười nói: “Chu Chu và Tiểu Khiêm khác với AO bình thường, hai đứa…”

“Thưa cụ!” Lâm Tử bỗng kêu lên, ngắt lời ông.

Là một Omega nhút nhát, khi có mặt người ngoài, Lâm Tử luôn ngượng ngùng rụt rè. Trong suốt bữa ăn, ông chưa nói một câu nào, vậy mà giờ lại không chịu được mở miệng.

Cụ Túc bất ngờ nhìn Lâm Tử, cười nói: “Xem ra anh có biết.”

Ông vừa dứt lời, Tô Lan lập tức nhìn về phía Lâm Tử.

“Tiểu Tử, rốt cuộc là chuyện gì?” Bởi vì sốt ruột, giọng điệu của bà có hơi gay gắt.

Lâm Tử cắn môi, cuối cùng đứng dậy kéo bà tới cửa sổ, ghé vào bên tai thì thầm kể cho bà.

Mặc dù Lâm Tử đã cẩn thận châm chước tìm từ, dù cho ông đã nói ra với giọng điệu dịu dàng nhất, sự thật vẫn khiến cho Tô Lan không thể nào tiếp thu được.

Bà sững sờ nhìn chồng, tựa như sấm sét giữa trời quang.

“Những gì em nói đều là thật?” Bà không thể tin nổi truy hỏi, hi vọng có thể nghe được câu trả lời khác.

Nhưng, Lâm Tử vẫn khẽ gật đầu với bà.

“Em biết khi nào? Tại sao giờ mới nói cho chị?” Tô Lan vô cùng tổn thương nói.

Hóa ra cả thế giới đều biết, chỉ có mình bà ngu ngơ thôi sao?

Lâm Tử muốn ôm vợ, nhưng lại bị bà đẩy ra, mắt ông hoe đỏ: “Lan Lan, em xin lỗi… Em lo chị không chấp nhận được…”

Thật ra ông đã ám chỉ rất nhiều lần, chỉ là Tô Lan luôn có thể nghĩ theo chiều hướng khác, ông còn cách nào đâu? Chẳng lẽ nói thẳng ra ư?

Với tính tình của bà…

Lâm Tử khổ sở, sốt ruột tới mức nước mắt rơi xuống.

“Chị đừng giận mà, thật ra nghĩ kĩ thì Chu Chu và Tiểu Khiêm như vậy cũng không tệ. Vợ chồng với nhau như người uống nước, ấm lạnh tự biết.”

“Chỉ cần Chu Chu hạnh phúc là được mà, chẳng phải thế sao?”

“Hạnh phúc?” Tô Lan gay gắt nói: “Giờ nó chuẩn bị đi làm con trai cho người ta kìa! Như thế mà em cũng chấp nhận được sao?”

Bà nhìn chồng rơi nước mắt, vừa đau lòng vừa tức giận tới mức gan cũng đau.

Cụ Túc ngồi đằng kia lên tiếng khuyên nhủ: “Dù Chu Chu có ở rể thì thằng bé vẫn là con của hai người, điểm ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Hai nhà chúng ta còn là thông gia…”

“Cút đi! Con cái nhà họ Tô này có chết cũng không bao giờ ở rể!”

Câu khuyên của cụ Túc chọc cho Tô Lan nổi trận lôi đình.

“Đi, bữa cơm này không ăn cũng được!”

Bà kéo chồng ra ngoài, cụ Túc muốn cản, ông không ngờ tính tình Tô Lan lại nóng nảy như thế, chỉ là…

Tô Lan và Lâm Tử lại gặp Túc Khiêm và Tô Dục Chu ở cửa ra vào.

Phát hiện bất thường, Tô Dục Chu vội vàng tiến tới ngăn trước mặt họ: “Papa, xảy ra chuyện gì vậy? Sao papa lại khóc?”

Tô Lan thấy cậu thì tức giận giơ tay lên, cuối cùng vẫn không nỡ đánh. Nhưng Tô Dục Chu đã nhìn ra ý định của bà, không khỏi choáng váng.

“Mày là Alpha mà! Sao mày có thể…” Tô Lan đau đớn vô cùng, tức giận tới nỗi mắt đỏ rực.

“Không có kết hôn gì hết!” Cuối cùng bà quát: “Tao sẽ không bao giờ cho mày ở rể!”

“Tao không cần biết mày thích Alpha hay Omega, tao sẽ không bao giờ bỏ con mình! Mày vĩnh viễn là con cái nhà họ Tô, hay là mày…”

Tô Lan nhìn về phía Túc Khiêm, tràn ngập căm thù mà nói: “Mày muốn vì nó mà không cần cả ba mẹ mày nữa?”

Tô Dục Chu bị bà quát đến nỗi mặt mũi đờ đẫn.

Chuyện của cậu và Túc Khiêm bị mẹ biết rồi ư? Nhưng… Ở rể là sao? Cái gì mà không cần ba mẹ nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lâm Tử vội kéo Tô Lan lại, sau đó nhỏ giọng giải thích cho hai đứa con.

Tô Dục Chu càng nghe sắc mặt càng thêm khó coi.

Cậu nhìn về phía Túc Khiêm, hỏi anh: “Anh Túc, anh biết chuyện này không?”

Túc Khiêm cũng sầm mặt: “Anh không biết.”

Anh lắc đầu, tất cả đều là ông nội tự tiện quyết định.

Trong phòng, cụ Túc chứng kiến cảnh tượng ngoài cửa, lại ngồi xuống, không khỏi sâu kín thở dài. Chỉ là, cụ không hề cảm thấy mình làm sai chuyện gì.

“Vậy ý anh thì sao?” Tô Dục Chu hỏi.

Tô Lan bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn rất gay gắt: “Đúng rồi, giám đốc Túc, ý ngài như thế nào? Ngài cũng muốn Chu Chu nhà chúng tôi ở rể nhà họ Túc các ngài sao?”

Nghe xưng hô xa cách của bà, trái tim Túc Khiêm thắt lại. Anh nhìn về phía Tô Dục Chu, như thể cũng thấy được sự xa lạ trong đáy mắt cậu.

Túc Khiêm cắn răng, khẽ nói: “Mẹ và ba hãy ở đây chờ một chút, con sẽ cho hai người một câu trả lời hợp lí.”

Nói rồi anh nhấc chân đi vào phòng.

Không bao lâu sau, tiếng cãi vã truyền ra từ khe cửa để ngỏ.

“Tiểu Khiêm, ông là ông nội con! Đã bao giờ ông hại con chưa?”

Đây là tiếng cụ Túc.

“Túc Thị là do một tay con vực dậy, còn phát triển được tới trình độ này, con cam tâm chắp tay nhường cho người ta sao? Ông coi trọng con nên không muốn cho những người khác tiếp nhận.”

“Nhưng một khi con kết hôn lấy chồng, sẽ có vô số người muốn kéo con xuống ngựa, mà giờ bọn họ cũng có lí do rồi! Suy cho cùng, Túc Thị cũng là tập đoàn gia đình, đến lúc đó ông sẽ không thể bảo vệ con được nữa.”

“Đây chính là lựa chọn tốt nhất, mà Chu Chu… Thằng bé sẽ đồng ý thôi.”

Đứa bé đó yêu cháu trai ông tới mức ngay cả niềm kiêu hãnh của Alpha cũng không màng, vậy còn gì thằng bé không thể cho nữa?

“Cái gọi là ở rể cũng chỉ là đổi cái cách gọi mà thôi.”

“Chỉ cần thông gia đồng ý, về sau các con làm gì cũng sẽ thuận lợi, như vậy không tốt sao?”

Ông thấm thía nói: “Tiểu Khiêm, ông đều là vì muốn tốt cho con.”

Tô Lan nghe ông cụ nói, muốn đi vào lí luận, kết quả bị Lâm Tử kéo lại.

Mà tiếng Túc Khiêm cũng vang lên.

“Xem ra là tôi sai rồi, tôi không nên cho ngài ảo giác đó, để ngài cảm thấy mình có thể nhúng tay vào việc kết hôn của tôi.”

Giọng anh mang đậm thất vọng và mỏi mệt.

Túc Khiêm nhìn ông nội mình, đây là người thân máu mủ duy nhất còn có quan hệ thân thiết với anh, nhưng ngay cả ông, trước giờ cũng chưa từng tìm hiểu thứ anh thật sự muốn là gì.

“Nếu đúng như lời ngài nói, vậy tôi sẽ từ chức ở Túc Thị.” Anh đưa ra quyết định cuối cùng.

Cụ Túc sững sờ: “Tiểu Khiêm, con điên rồi sao?”

“Chủ tịch Túc, tôi rất tỉnh táo.” Túc Khiêm lạnh lùng nói: “Hay ngài cho là… Giờ này ngày này, vẫn là năm năm trước sao?”

“Ngài nghĩ nếu giờ tôi bỏ đi, tôi có thể mang theo bao nhiêu người? Cả Túc Thị liệu có chỉ còn một cái vỏ rỗng?”

“Ngài có muốn thử một chút không, để xem nguy cơ năm năm trước có lại tái diễn với tập đoàn?”

“Con…” Cụ Túc nhìn anh chằm chằm, nói không nên lời.

Ông bỗng ý thức được, đứa cháu trai khiến ông bóp tay thở dài mỗi lần nhắc tới, dường như cánh chim đã hoàn toàn sải rộng, không còn là Omega năm đó cần sự giúp đỡ của ông để lên nắm quyền.

Túc Khiêm châm chọc nhếch môi.

“Kéo tôi xuống ngựa? Tôi có thể cam đoan với ngài, chỉ cần tôi đi, Túc Thị sẽ sụp đổ.”

“Cục diện rối rắm như vậy, ngài cho rằng gia tộc họ Túc có ai có thể giải quyết? Túc Nhiên? Chú hai chú ba?”

Nhắc tới mấy người này, Túc Khiêm cười một tiếng khinh miệt: “Mong ngài có thể nhìn cho rõ.”

“Bây giờ, là các người cần tôi.”

“Còn có…”

Đáy mắt anh hiện lên khổ sở, nhưng vẫn cắn răng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngoài chuyện của tập đoàn, giữa chúng ta sẽ không còn bất cứ liên hệ nào khác. Mong ngài tự giải quyết cho tốt, đừng ép tôi phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ngài.”

Túc Khiêm không chút nể mặt nói hết, không nhìn cụ Túc vì tức giận mà mặt mũi xanh mét, quay người đi ra cổng.

Ngẩng lên đã thấy Tô Dục Chu đứng đó nhìn anh.

Bước chân Túc Khiêm hơi ngừng lại, sau đó càng thêm kiên định tiến tới, đi đến trước mặt người thanh niên.

Bọn họ nhìn nhau, vẻ lạnh lùng và quyết liệt trên mặt Túc Khiêm biến mất, thay vào đó là mấy phần thoải mái, và nhiều hơn cả là dịu dàng.

Anh nắm tay cậu, giọng nói trầm ấm, trịnh trọng và dứt khoát:

“Tô Dục Chu, anh gả cho em.”

Vành mắt Tô Dục Chu nóng lên, cậu há miệng, lại bị Túc Khiêm ngăn cản.

“Không được nói không, anh đã đợi ngày này rất lâu.”

“Chu Chu, đừng từ chối anh…”

“Túc Khiêm, anh bị ngốc đấy à?” Tô Dục Chu không chút nể nang ngắt lời.

Túc Khiêm sửng sốt, lại nghe thấy cậu nói: “Thời buổi nào rồi mà còn phân biệt gả với cưới?”

Nói rồi, Tô Dục Chu chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau đó nắm lấy tay Túc Khiêm.

Đôi mắt màu hạt dẻ của cậu trai trong suốt tinh khôi, vành mắt hơi ửng đỏ, đựng đầy sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có.

“Túc Khiêm, anh có bằng lòng kết hôn với em, có bằng lòng trở thành bạn đời của em, cùng em xây dựng một gia đình mới không?”

Tô Dục Chu chăm chú nhìn anh, nói từng lời đầy mạnh mẽ: “Nếu như sau này có con, một đứa theo họ anh, một đứa theo họ em.”

“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, nắm tay tới đầu bạc răng long, anh có đồng ý không?”

Túc Khiêm nhìn cậu, sự mù mịt bao trùm quanh anh tan biến, anh chậm rãi nở nụ cười, vành mắt cũng dần ướt át. Người đàn ông dùng sức kéo một phát, ôm lấy cậu thanh niên vào lòng.

“Xin lỗi, anh đã nghĩ linh tinh.” Túc Khiêm ghé vào tai cậu thì thầm.

“Cái em muốn nghe không phải là câu này…”

“Ừ, anh biết.”

Túc Khiêm hít một hơi thật sâu, đ3 xuống cảm xúc đang mãnh liệt sôi trào trong lòng, sau đó ghé vào tai cậu nói: “Tô Dục Chu, anh bằng lòng.”

“Mình kết hôn đi, xây dựng một mái ấm của riêng chúng ta.”

Lúc này Tô Dục Chu mới thỏa mãn nở nụ cười. Cậu vươn tay ôm anh thật chặt, tràn ngập quyến luyến chôn mặt vào ngực anh.

Một lát sau cậu bỗng hỏi: “Anh có mang sổ hộ khẩu không?”

Túc Khiêm khựng lại: “Có.”

“Vậy giờ bọn mình đi đăng kí đi.” Tô Dục Chu ngẩng lên khỏi ngực anh: “Không biết hôm nay thứ 7 cục dân chính có làm việc không nhỉ?”

Túc Khiêm ngẫm nghĩ, đề nghị: “Hay mình tới thử xem?”

“Được!”

Tô Dục Chu rời khỏi lồng nguc Túc Khiêm, quay lại nhìn về phía Tô Lan và Lâm Tử vẫn đứng trên hành lang.

Tô Lan đã bình tĩnh lại, nhưng mặt vẫn đen sì, hiển nhiên chưa hết giận.

Chỉ là, Tô Dục Chu toét miệng cười, cười đến là vui vẻ.

Mặc dù cậu đã khiến bà tức giận, nhưng vừa rồi Tô Lan có nói… Bất kể như thế nào, bà cũng sẽ không bỏ cậu.

“Mẹ, con xin lỗi, con đã làm mẹ phải thất vọng.” Cậu nói: “Nhưng đời này có thể trở thành con của hai người, là may mắn lớn nhất của con, con thật sự cảm ơn hai người.”

Lâm Tử nước mắt lưng tròng nhìn con trai, cảm động lau mắt, thấy vợ vẫn im im thì vươn tay kéo áo bà.

Tô Lan lạnh lùng hừ một tiếng.

Bà nghĩ mãi vẫn không thông, rõ ràng con trai bà là A cao cấp, sao lại bị Omega đè rồi?

Mặc dù Túc Khiêm ưu tú về mọi mặt, nhưng bà vẫn không thể nào chấp nhận được.

Chỉ là… Nhìn thằng oắt thối tha này, bà lại không thể thật sự bỏ mặc nó. Nhất là khi nó còn đang dùng cặp mắt cún con giống y hệt chồng bà, tội nghiệp nhìn bà.

Tô Lan tràn đầy bực bội, muốn kéo chồng rời khỏi chỗ này.

“Mẹ…” Tô Dục Chu kéo bà lại.

“Cái gì?”

“Thì… Sổ hộ khẩu…”

Tô Lan không khỏi quay đầu trừng con trai, tức giận đến mức chỉ muốn cắn thằng oắt này một cái: “Cút, ai ra ngoài lại mang sổ hộ khẩu theo hả!”

Ai dè…

“Chu Chu, papa mang sổ hộ khẩu đây!”

Thấy Tô Lan đã chịu, Lâm Tử lau sạch nước mắt, vui vẻ nói. Sau đó ông lấy cuốn sổ nhỏ ra khỏi túi xách.

Tô Lan chán nản, không khỏi lườm ông: “Đi ra ngoài em mang theo sổ hộ khẩu làm gì?”

“Thì… Đề phòng mà…”

Bà còn chưa kịp ngăn cản, Lâm Tử đã đưa sổ hộ khẩu cho con trai. Tô Dục Chu mừng rỡ thơm ông một cái: “Con cảm ơn papa!”

Lâm Tử cũng nín khóc mỉm cười.

Thấy cảnh này, Tô Lan càng tức: “Anh cách xa ba anh ra!”

Nói rồi kéo Lâm Tử tới cạnh mình, dùng tay áo chùi chỗ bị hôn, mà Tô Dục Chu đã kéo Túc Khiêm chạy mất rồi.

Tô Lan nghiến răng nghiến lợi: “Thằng ranh này… Em cứ chiều nó đi!”

Lâm Tử cười tít mắt khuyên bà.

“Đừng giận mà, giờ Chu Chu đang rất hạnh phúc.”

Tô Lan bĩu môi, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, run rẩy giơ tay chỉ về phía hai người họ vừa đi: “Tức là bao của chị, là cho thằng nhãi kia…”

Câu tiếp theo, bà không nói được nữa. Bởi vì sắp tức ói máu rồi.

Lâm Tử bất đắc dĩ vỗ lưng cho bà, lại thoáng thấy cụ Túc vừa đi từ phòng ra.

Sắc mặt của ông cụ vô cùng tồi tệ.

Mặc dù vừa xảy ra chuyện không mấy vui vẻ, nhưng Lâm Tử vẫn quan tâm hỏi han: “Thưa cụ, cụ không sao chứ ạ?”

Cụ Túc xua tay, sau đó chống gậy đi qua bọn họ, từng bước từng bước đi xa.

Bóng lưng ông có chút cô đơn tiêu điều, nhưng thể trong một thoáng già hơn rất nhiều.

Tô Lan nhìn theo.

Đều là Alpha, thật ra bà có thể hiểu được tư tưởng của ông lão này, nếu như là bà…

“Tiểu Tử, em nói xem, nếu chị cũng giống như ông ta, cứng rắn muốn nhúng tay vào chuyện của hai thằng ranh kia, có phải cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy không?” Tô Lan bỗng hỏi.

Lâm Tử lại cười.

“Không đâu, chị không phải là ông ấy.”

Ông nói rất chắc chắn, ánh mắt nhìn Tô Lan tràn ngập tin tưởng và yêu thương.

Tô Lan nhìn chồng, một lúc lâu sau mới thở dài: “Được rồi được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, quản nhiều như vậy để làm gì?”

“Đi thôi, lâu rồi vợ chồng mình không hẹn hò, nhân dịp hôm nay có thời gian, vợ dẫn em đi dạo phố!”

“Ừm, tốt quá.”

Hai người thân mật khoác tay nhau, nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Tô Dục Chu kéo Túc Khiêm tới bãi đỗ, cùng nhau lên xe.

“Buổi chiều mấy giờ thì cục dân chính làm việc nhỉ?”

Cậu kích động nói, kéo dây an toàn. Kết quả vừa cài xong thì thấy trước mắt xuất hiện bóng râm, sau đó cậu bị người đàn ông túm vai đè ra ghế ngồi.

Mùi hạt dẻ ngọt mềm quẩn quanh chóp mũi, người đàn ông nhiệt tình vồn vã hôn lên môi cậu.

Tô Dục Chu không phản kháng, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận tình cảm nồng cháy của Túc tiên sinh trong nụ hôn nóng bỏng này.

Anh vốn như vậy, thích dùng hành động để bày tỏ tâm trạng của mình.

Thật ra, tâm trạng cậu cũng khó mà bình tĩnh trở lại.

Giờ hai người sẽ đi đăng kí kết hôn, đến lúc đó, bọn họ chính là chồng chồng hợp pháp.

Ngày hôm nay với họ mà nói, đều là một ngày có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, sẽ trở thành ngày lễ kỉ niệm để ăn mừng hàng năm.

Là ngày lễ của riêng mình họ.

Cuối cùng, khi bầu không khí dần cháy lên, Túc Khiêm cũng chịu buông cậu ra.

Tô Dục Chu khẽ cười nhìn anh.

Chỉ là nghĩ đến những điều nghe được ban nãy ở ngoài cửa, cậu dần thu hồi nụ cười, khẽ hỏi: “Anh và ông nội… Như vậy có thật sự ổn không?”

Túc Khiêm khựng lại.

“Đây là cách giải quyết tốt nhất, giữ khoảng cách sẽ tốt hơn cho cả hai.”

Anh đã không còn là đứa bé năm xưa khát khao được thừa nhận, không còn bận lòng những chuyện này.

Tô Dục Chu vươn tay, nhẹ nhàng vu0t ve mặt anh.

“Đừng nói đến ông ấy nữa.” Túc Khiêm cong môi, cúi đầu khẽ hôn lên bờ môi sưng của cậu, đề nghị: “Bọn mình đi đăng kí trước đi, sau đó về động phòng.”

Nghe vậy, Tô Dục Chu không khỏi vui vẻ.

Cậu gật đầu cười nói: “Được, tất cả đều nghe anh, thưa chồng.”

Túc Khiêm sửng sốt, khóe miệng không kiềm chế nổi ý cười. Anh dịu giọng nói: “Gọi thêm lần nữa đi.”

Tô Dục Chu ngoan ngoãn gọi: “Chồng ơi.”

Ánh sáng rực rỡ lại dịu dàng thoáng chốc nở rộ trong con ngươi màu mực.

Túc Khiêm chăm chú nhìn người yêu, bỗng vươn tay ấn nút, kéo cửa kính chống nhìn trộm lên. Trong xe nhanh chóng vang lên tiếng kêu của Tô Dục Chu.

Một lát sau có tiếng người nói chuyện: “Mình không đi đăng kí ạ?”

“Cục dân chính hai giờ mới mở cửa.”

Người đàn ông đáp lại, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Ô tô đậu trong góc vắng, lẳng lặng nằm đó.

Không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ có chú mèo nào đó trong bãi đỗ đi ngang qua gầm xe, loáng thoáng nghe được tiếng khóc đè nén của chàng trai, cùng với…

Từng tiếng “chồng ơi” mềm nhũn, cho tới tận khi âm thanh ấy trở nên khản đặc.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng tiếng động cơ cũng vang lên. Chú mèo hốt hoảng rít một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

Xe con màu đen chầm chậm khởi động, dưới cái nhìn chằm chằm của chú mèo, rời khỏi bãi đỗ, đi về phía cục dân chính.

“Anh Túc, anh muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?”

“Em có ý tưởng gì không?”

“Ừm, tạm thời không có…”

“Vậy để anh sắp xếp nhé?”

“Vâng!”

Cửa sổ xe hạ xuống, có chàng trai ghé vào, tủm tỉm bàn với người yêu những chuyện sau này.

Tiết trời quang đãng, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng ngày đông êm dịu mà rực rỡ, màu vàng óng ánh vung vãi trên đường, xua tan đi tất cả âm u và rét lạnh.

Bọn họ đi trong ánh nắng, dần biến mất nơi cuối đường, hướng về nơi tương lai rộng mở, một tương lai ấm áp và hạnh phúc, cứ thế nghênh ngang mà đi…

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.