Tô Dục Chu cẩn thận quan sát Túc Khiêm, phát hiện anh có vẻ hoàn toàn không chú ý tới vụ kí ức kiếp trước của cậu, không khỏi cảm thấy phức tạp.
Cậu không nhịn được hỏi anh: “Anh Túc, anh tin em không? Anh có tin những điều em mơ thấy kia là kí ức kiếp trước của em không?”
Túc Khiêm dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt nâu xinh đẹp kia, chúng lấp lánh đựng lấy hình phản chiếu của anh, nghiêm túc thẳng thắn.
Hiển nhiên, đáp án của vấn đề này rất quan trọng với cậu.
Túc Khiêm không trả lời ngay, cân nhắc một chút mới nhẹ giọng đáp: “Anh cũng không biết.”
“Chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường.” Anh nói: “Bảo anh phải tin ngay thì nói thật, là hơi khó.”
Khi ánh mắt Tô Dục Chu dần trở nên ảm đạm, Túc Khiêm tiếp tục: “Nhưng, anh rất thích thế giới kia.”
“Thậm chí anh còn thấy hơi ghen tị, vì em có thể thấy được thế giới kia như thế nào.”
Túc Khiêm phân tích suy nghĩ của mình, anh luôn cảm thấy Tô Dục Chu rất đặc biệt, giờ thì anh đã hiểu tại sao cậu lại đặc biệt như vậy.
Hóa ra trong mắt cậu, giới hạn giữa ABO rất mong manh.
Thế nên cậu không có sự tự đại của Alpha, cũng không có vẻ yếu đuối của Omega, lại xuất sắc và tỏa sáng hơn Beta rất nhiều. Những đặc điểm ấy dung hợp lại thành một Tô Dục Chu thật đặc biệt, một Tô Dục Chu độc nhất vô nhị.
“Anh thấy ghen tị với em?” Tô Dục Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/2047736/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.