Ngày hôm sau, Tô Dục Chu ngủ tới khi mặt trời lên cao. Đợi cậu mở mắt ra, quay đầu sang bên cạnh, Túc Khiêm đã dậy rồi.
Anh đứng ở cuối giường, đưa lưng về phía cậu mặc áo sơ mi vào, sau đó chầm chậm cài cúc cổ tay.
Tô Dục Chu nhìn anh, trong đầu không khỏi nghĩ, sao người này lại đẹp như vậy chứ?
Đúng lúc này Túc Khiêm ngừng động tác, ngoái lại nhìn cậu.
Tô Dục Chu vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu nghe được tiếng bước chân của người đàn ông, hình như anh đã đi tới bên giường, sau đó ngồi xuống mép giường.
Tô Dục Chu lẳng lặng đợi, ngay khi cậu sắp không chịu nổi nữa muốn mở mắt ra, lại cảm nhận được bờ môi ấm áp của người đàn ông.
Túc tiên sinh dịu dàng hôn cậu, giống như trân trọng một món báu vật dễ vỡ.
Môi Tô Dục Chu cong lên thành nụ cười. Cậu vươn tay ôm cổ anh, chân cũng vòng lấy eo Túc Khiêm, làm sâu nụ hôn này. Đến khi hai người tách ra, Túc Khiêm nhìn cậu trai mặt mày ửng hồng còn đang tủm tỉm, không khỏi vươn tay bóp mũi cậu một cái.
“Dậy thôi, hoàng tử nhỏ của anh.”
Tô Dục Chu khẽ hừ một tiếng, lại ngẩng lên tiếp tục chạm môi với Túc Khiêm.
“Buổi sáng tốt lành, Túc tiên sinh của em.”
Câu nói rất tự nhiên lại thân mật, thế nên Túc Khiêm cũng không cảm thấy xưng hô như vậy là lạnh nhạt. Anh vu0t ve mái tóc mềm mại, kéo Tô Dục Chu ngồi dậy.
“Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/2047733/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.