Đêm trên núi an lành nhưng không hề tĩnh lặng. Tiếng gió vun vút thỉnh thoảng hòa với tiếng côn trùng rả rích, đêm càng sâu lại càng thêm rõ rệt.
Tô Dục Chu nằm nhoài trên người Túc Khiêm đã mơ màng thiếp đi.
Dù sao cũng là đêm hè, tuy nhiệt độ xuống thấp, nhưng nhờ lều vải chắn gió nên dù có lộ nửa người ra ngoài cũng sẽ không thấy lạnh. Huống hồ cơ thể Túc Khiêm giống như một chiếc lò sưởi nhỏ, không ngừng cung cấp hơi ấm cho cậu.
Túc Khiêm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của chàng trai, lại khó mà ngủ được.
Anh ôm lấy cậu thanh niên, đôi mắt lẳng lặng nhìn lên nóc lều, cuối cùng không nhịn được mà giơ tay, hơi chụm lại đặt bên miệng, khẽ khàng hà một hơi.
Sau đó nhân lúc hơi thở còn chưa tan, ngửi thử.
Hôi à?
Anh nhớ lại lời cậu trai nói trước khi chìm vào giấc ngủ, âm thanh nỉ non thỏ thẻ, cơn buồn ngủ càng thêm không thấy tăm hơi.
…
“Reng reng reng —“
Bốn giờ mười lăm phút sáng, báo thức trên điện thoại vang lên.
Tô Dục Chu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vô thức r3n rỉ một tiếng rồi trở mình kéo túi ngủ lên che kín đầu, tiếp tục ngủ ngon lành.
Cậu thật sự buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Nhưng Túc Khiêm cả đêm không ngủ, khoảnh khắc tiếng chuông vang lên đã mở mắt.
Anh vươn tay mò mẫm tắt báo thức đi.
Trời bên ngoài vẫn tối, nhưng đã hơi hửng sáng, không đến mức tối mịt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/2047674/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.